Suy nghĩ về một bài văn của HS lớp 6
Chia sẻ bởi Trần Lâm Tùng |
Ngày 17/10/2018 |
19
Chia sẻ tài liệu: Suy nghĩ về một bài văn của HS lớp 6 thuộc Ngữ văn 6
Nội dung tài liệu:
Suy nghĩ về bài văn của một em học sinh lớp 6
Một bài văn kiểm tra một tiết với chủ đề: “Hãy kể lại một người thân (hoặc người bạn mà em yêu mến)” được một bé gái lớp sáu trường THPT ở Đà Nẵng viết như sau:
Trong gia đình, mẹ là người tôi yêu quý nhất. Mẹ đã tần tảo nuôi ba chị em tôi nên người. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ thật tuyệt vời. Mẹ tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, nhưng mẹ vẫn rất trẻ trung, duyên dáng. Mẹ có khuôn mặt thật hiền từ, phúc hậu. Mỗi khi cười, khuôn mặt của mẹ như những đóa hoa hồng nở rộ trước sớm mai. Mái tóc xòe dài chấm ngang lưng, mượt mà óng ả càng làm cho mẹ tăng vẻ cuốn hút. Hàm răng mẹ trắng tinh, thẳng đều như hạt bắp. Đôi mắt mẹ long lanh, dịu dàng đến khó tả, thấm đượm sự bao dung, âu yếm. Đôi mắt ấy đỏ hoe mỗi khi tôi ốm nặng. Đôi mắt ấy long lanh hạnh phúc mỗi khi chúng tôi vui, đôi mắt ấy an ủi, động viên mỗi khi tôi vấp ngã. Công việc của mẹ tôi tuy khá bận rộn nhưng mẹ luôn chăm lo cho ba chị em chúng tôi rất chu đáo, nhất là những bữa cơm mẹ nấu, lúc nào cũng tươm tất. Ngoài việc làm mẹ, mẹ còn là cô giáo thứ hai của tôi. Mỗi khi tôi không hiểu bài, mẹ tận tình giảng giải. Lúc tôi còn bé tí xíu, mẹ chính là người đầu tiên cho tôi biết mặt các chữ cái. Mẹ hướng dẫn tôi cách cầm bút chính xác trước khi tôi bước vào lớp 1. Mẹ dạy cho tôi biết cái gì là tốt, cái gì là xấu để học hỏi và không nên làm. Mẹ thường xuyên kiểm tra sách vở của tôi để xem tôi học hành ra sao. Mẹ giám sát việc học của tôi rất chặt chẽ. Và cũng chính mẹ là người chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ. Mỗi khi tôi bị bệnh, mẹ luôn ở cạnh chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Đêm đêm tôi lên cơn sốt, mẹ lại phải thức dậy để lấy khăn đắp lên trán cho tôi, lấy thuốc cho tôi uống. Mẹ động viên tôi ăn uống những lúc đó để có sức đề kháng chống lại những con vi- rút gây bệnh. Mẹ chăm lo cho tôi như vậy mà có lắm lúc, tôi đã làm cho mẹ phải phiền lòng. Tôi còn nhớ như in cái ngày hôm ấy, do chủ quan mà tôi đã bị điểm kém. Khi biết tin ấy, mẹ tôi buồn lắm. Thất vọng nữa. Tôi cảm thấy thật hối hận. Mẹ nhìn tôi một lúc lâu. Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ mắng dữ dội, nhưng không. Mẹ chỉ khuyên bảo và nhắc nhở tôi. Những lời mẹ nói đã in sâu vào tâm trí tôi mãi từ lúc đó đến bây giờ. Mẹ động viên tôi, an ủi tôi giúp tôi đứng vững trên con đường học tập của mình. Nhờ vậy mà mỗi lần tôi vấp ngã, tôi chợt nhớ đến lời mẹ dặn và tự mình đứng lên, bước tiếp trên con đường học vấn. Tôi luôn tự nhủ với mình rằng: Phải cố gắng học tập để đền áp công ơn dưỡng dục của mẹ- người đã sinh ra chúng ta. Từng ngày, từng giờ, chúng tôi sống trong sự ân cần, chăm sóc của mẹ. Đúng như câu hát “Lòng mẹ bao la như biển thái bình”, tình mẹ dành cho chúng tôi là một sự yêu thương lớn lao vô bờ bến. Đối với chị em tôi, mẹ là tất cả.
Trong 45 phút, em trình bày bài viết kín bốn trang giấy học trò với một nỗ lực dành điểm cao vì hai bài viết trước đó em chỉ được mỗi bài 5 điểm. Nhưng cũng không hơn gì các bài trước bao nhiêu, bài này em được giáo viên môn văn của trường cho 6 điểm. Bố mẹ em đưa bài viết này cho các giáo viên văn ở một trường cùng cấp khác trong thành phố thì mọi người đều nhận xét bài này xứng đáng từ 8 đến 8,5 điểm, thậm chí nhiều giáo viên cho rằng đây là bài văn của một học sinh lớp 9! Theo đề nghị của gia đình em, nhà trường đã giao cho cô hiệu phó là giáo viên dạy văn, chấm lại bài này. Xem xong, cô hiệu phó chấm 7,5 điểm. Qua đó thấy rằng, ở môn văn, một môn học xã hội trừu tượng đòi hỏi nhiều ở học sinh tính nhạy cảm tư duy và cảm xúc, nhưng cách chấm của giáo viên thì lại không có chuẩn nào về những tư duy và cảm xúc đó, dẫn đến một bài văn hay có thể chênh lệch nhau từ 1,5 đến 2,5 điểm theo cách nghĩ của giáo viên cùng ngành, cùng khối! Bạn có nhận xét gì về bài văn và có bình luận gì về việc này không?
Một bài văn kiểm tra một tiết với chủ đề: “Hãy kể lại một người thân (hoặc người bạn mà em yêu mến)” được một bé gái lớp sáu trường THPT ở Đà Nẵng viết như sau:
Trong gia đình, mẹ là người tôi yêu quý nhất. Mẹ đã tần tảo nuôi ba chị em tôi nên người. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ thật tuyệt vời. Mẹ tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, nhưng mẹ vẫn rất trẻ trung, duyên dáng. Mẹ có khuôn mặt thật hiền từ, phúc hậu. Mỗi khi cười, khuôn mặt của mẹ như những đóa hoa hồng nở rộ trước sớm mai. Mái tóc xòe dài chấm ngang lưng, mượt mà óng ả càng làm cho mẹ tăng vẻ cuốn hút. Hàm răng mẹ trắng tinh, thẳng đều như hạt bắp. Đôi mắt mẹ long lanh, dịu dàng đến khó tả, thấm đượm sự bao dung, âu yếm. Đôi mắt ấy đỏ hoe mỗi khi tôi ốm nặng. Đôi mắt ấy long lanh hạnh phúc mỗi khi chúng tôi vui, đôi mắt ấy an ủi, động viên mỗi khi tôi vấp ngã. Công việc của mẹ tôi tuy khá bận rộn nhưng mẹ luôn chăm lo cho ba chị em chúng tôi rất chu đáo, nhất là những bữa cơm mẹ nấu, lúc nào cũng tươm tất. Ngoài việc làm mẹ, mẹ còn là cô giáo thứ hai của tôi. Mỗi khi tôi không hiểu bài, mẹ tận tình giảng giải. Lúc tôi còn bé tí xíu, mẹ chính là người đầu tiên cho tôi biết mặt các chữ cái. Mẹ hướng dẫn tôi cách cầm bút chính xác trước khi tôi bước vào lớp 1. Mẹ dạy cho tôi biết cái gì là tốt, cái gì là xấu để học hỏi và không nên làm. Mẹ thường xuyên kiểm tra sách vở của tôi để xem tôi học hành ra sao. Mẹ giám sát việc học của tôi rất chặt chẽ. Và cũng chính mẹ là người chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ. Mỗi khi tôi bị bệnh, mẹ luôn ở cạnh chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Đêm đêm tôi lên cơn sốt, mẹ lại phải thức dậy để lấy khăn đắp lên trán cho tôi, lấy thuốc cho tôi uống. Mẹ động viên tôi ăn uống những lúc đó để có sức đề kháng chống lại những con vi- rút gây bệnh. Mẹ chăm lo cho tôi như vậy mà có lắm lúc, tôi đã làm cho mẹ phải phiền lòng. Tôi còn nhớ như in cái ngày hôm ấy, do chủ quan mà tôi đã bị điểm kém. Khi biết tin ấy, mẹ tôi buồn lắm. Thất vọng nữa. Tôi cảm thấy thật hối hận. Mẹ nhìn tôi một lúc lâu. Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ mắng dữ dội, nhưng không. Mẹ chỉ khuyên bảo và nhắc nhở tôi. Những lời mẹ nói đã in sâu vào tâm trí tôi mãi từ lúc đó đến bây giờ. Mẹ động viên tôi, an ủi tôi giúp tôi đứng vững trên con đường học tập của mình. Nhờ vậy mà mỗi lần tôi vấp ngã, tôi chợt nhớ đến lời mẹ dặn và tự mình đứng lên, bước tiếp trên con đường học vấn. Tôi luôn tự nhủ với mình rằng: Phải cố gắng học tập để đền áp công ơn dưỡng dục của mẹ- người đã sinh ra chúng ta. Từng ngày, từng giờ, chúng tôi sống trong sự ân cần, chăm sóc của mẹ. Đúng như câu hát “Lòng mẹ bao la như biển thái bình”, tình mẹ dành cho chúng tôi là một sự yêu thương lớn lao vô bờ bến. Đối với chị em tôi, mẹ là tất cả.
Trong 45 phút, em trình bày bài viết kín bốn trang giấy học trò với một nỗ lực dành điểm cao vì hai bài viết trước đó em chỉ được mỗi bài 5 điểm. Nhưng cũng không hơn gì các bài trước bao nhiêu, bài này em được giáo viên môn văn của trường cho 6 điểm. Bố mẹ em đưa bài viết này cho các giáo viên văn ở một trường cùng cấp khác trong thành phố thì mọi người đều nhận xét bài này xứng đáng từ 8 đến 8,5 điểm, thậm chí nhiều giáo viên cho rằng đây là bài văn của một học sinh lớp 9! Theo đề nghị của gia đình em, nhà trường đã giao cho cô hiệu phó là giáo viên dạy văn, chấm lại bài này. Xem xong, cô hiệu phó chấm 7,5 điểm. Qua đó thấy rằng, ở môn văn, một môn học xã hội trừu tượng đòi hỏi nhiều ở học sinh tính nhạy cảm tư duy và cảm xúc, nhưng cách chấm của giáo viên thì lại không có chuẩn nào về những tư duy và cảm xúc đó, dẫn đến một bài văn hay có thể chênh lệch nhau từ 1,5 đến 2,5 điểm theo cách nghĩ của giáo viên cùng ngành, cùng khối! Bạn có nhận xét gì về bài văn và có bình luận gì về việc này không?
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Lâm Tùng
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)