Sử 6 bài 27
Chia sẻ bởi Nguyễn Thị Việt Quyên |
Ngày 11/05/2019 |
51
Chia sẻ tài liệu: sử 6 bài 27 thuộc Lịch sử 7
Nội dung tài liệu:
BÀI THẦY ĐỂ LẠI
(Kính tặng hương hồn THẦY ÂU MINH ĐẠT quê Nghi Lộc, Nghệ An)
Trần Tuấn Kiệt
CAO PHI
Anh về trường xưa, thăm mái trường thăm lại cô thầy,
Nghĩa tình bao năm, nơi chắp cánh anh dệt ước mơ!
Hàng cây xanh mát, dẫn lối anh vào lớp cũ,
Nghe như có tiếng giảng bài, thầy cô ngày đó vọng về bên tai!
Nghe như có tiếng giảng bài, thầy cô ngày đó vọng về bên tai!
NGÂM SA MẠC
Tìm sin lấy đối chia huyền,
Cô sin hai cạnh kề huyền chia nhau,
Còn tan ta hãy tính sau,
Sin trên cos dưới chia nhau ra liền,
Cotan đâu có lắm phiền,
Kề trên đối dưới chia liền thì ra.
VỌNG CỔ
Thầy ơi! bài thơ công thức toán đến hôm nay con còn nhớ mãi. Bao thế hệ học sinh con đã truyền trong bài giảng mà Thầy thì đã đi xa, xa mãi … không … về. Ngày hay hung tin Thầy bị tan nạn xe con đau xót não nề. Từ Lâm Đồng điện về báo tin Thầy mất, bao lứa học trò khóc ngất Thầy ơi!. Ngã Năm ngày nào Thầy tới là vùng sâu, sách vở lâu lâu, Thầy trò mới mua được một quyển. Còn phần nhiều Thầy trò chuyền để chép tay, nay nét chữ Thầy vẫn chưa phai màu mực tím!
Mỗi bận hè sang, Thầy về Nghệ An nghỉ phép, Thầy đưa cho con vài quyển sách bắt phải đọc hết trong hè. (16) Mấy bạn trêu đi đến đâu cũng thấy con ôm sách kè kè. Thôi thì mặc bạn bè gièm tếu, không đọc láo lếu với Thầy, còn được kiến thức hay. Bỗng một ngày Thầy đổi về Mỹ Quới, con mới hết lớp mười đâu hiểu chuyện thiện gian. Anh Hải với con đứa chèo, đứa chống, tiễn Thầy xa trường mà ngấn lệ trào tuôn.
NGÂM SA MẠC
Tiễn Thầy đi, thơ Thầy ghi để lại:
“Ngày mai cắp sách đến trường,
Vắng Thầy trên lớp, có buồn không em ?!
Hãy xem Thầy ở cạnh bên,
Từng lời chỉ bảo hướng em vào đời!”
LÝ CON SÁO
Hôm tiễn đưa!
Nói sao hết nỗi buồn Thầy ơi!
Con kênh dài chơi vơi,
Đám dừa nước dang tay níu lái, kéo chèo,
Không cho rời khỏi quê nghèo!
Nó đâu ngờ Thầy về vùng sâu hẻo lánh,
Tránh bất công ở một kỳ thi,
Ai bày ra chi trớ trêu!
Để kêu ai trách ai hờn ai!
VỌNG CỔ
Nước mắt con rơi rơi theo từng ca từ trong bài ca vọng cổ. Hai mươi bốn năm qua sao dời vật đổi, mà bài thơ Thầy ghi còn nóng hổi … trong … đời. Nói làm sao cho hết ý cạn lời!. Nghề Thầy dạy con nay tiếp bước, sông nước Ngã Năm Thầy đã in đậm dấu chân. Kể Thầy nghe để Thầy biết Thầy mừng, học trò con dạy bao lứa cũng đã là thạc sĩ. Mong cõi xa Thầy vui lòng an nghỉ, lời Thầy dạy ngày xưa con nguyện khắc trong đời.
Trường bây giờ, xây đẹp khang trang, lầu bốn lầu ba, hành lang đẹp bóng. Không như ngày nào vách nhiều lỗ trống, lợp bằng lá dừa, nước dột mùa mưa. Nước sinh hoạt hằng ngày toàn là nước mặn, hết dầu lửa đốt đèn phải lấy muối pha xăng. Cầu khỉ đong đưa lối về khu tập thể, giờ cũng bê tông trông ngóng bóng Thầy về!
Con về thăm lại trường xưa,
Trường xưa còn đó, Thầy xưa đâu còn ?!
Con như thấy Thầy đứng cạnh bên vừa ra đề toán,
Bài quỹ tích năm nào ghi trên nền đất ở trước sân.
Cần Thơ, 13g00’ - 26.6.2010
(Kính tặng hương hồn THẦY ÂU MINH ĐẠT quê Nghi Lộc, Nghệ An)
Trần Tuấn Kiệt
CAO PHI
Anh về trường xưa, thăm mái trường thăm lại cô thầy,
Nghĩa tình bao năm, nơi chắp cánh anh dệt ước mơ!
Hàng cây xanh mát, dẫn lối anh vào lớp cũ,
Nghe như có tiếng giảng bài, thầy cô ngày đó vọng về bên tai!
Nghe như có tiếng giảng bài, thầy cô ngày đó vọng về bên tai!
NGÂM SA MẠC
Tìm sin lấy đối chia huyền,
Cô sin hai cạnh kề huyền chia nhau,
Còn tan ta hãy tính sau,
Sin trên cos dưới chia nhau ra liền,
Cotan đâu có lắm phiền,
Kề trên đối dưới chia liền thì ra.
VỌNG CỔ
Thầy ơi! bài thơ công thức toán đến hôm nay con còn nhớ mãi. Bao thế hệ học sinh con đã truyền trong bài giảng mà Thầy thì đã đi xa, xa mãi … không … về. Ngày hay hung tin Thầy bị tan nạn xe con đau xót não nề. Từ Lâm Đồng điện về báo tin Thầy mất, bao lứa học trò khóc ngất Thầy ơi!. Ngã Năm ngày nào Thầy tới là vùng sâu, sách vở lâu lâu, Thầy trò mới mua được một quyển. Còn phần nhiều Thầy trò chuyền để chép tay, nay nét chữ Thầy vẫn chưa phai màu mực tím!
Mỗi bận hè sang, Thầy về Nghệ An nghỉ phép, Thầy đưa cho con vài quyển sách bắt phải đọc hết trong hè. (16) Mấy bạn trêu đi đến đâu cũng thấy con ôm sách kè kè. Thôi thì mặc bạn bè gièm tếu, không đọc láo lếu với Thầy, còn được kiến thức hay. Bỗng một ngày Thầy đổi về Mỹ Quới, con mới hết lớp mười đâu hiểu chuyện thiện gian. Anh Hải với con đứa chèo, đứa chống, tiễn Thầy xa trường mà ngấn lệ trào tuôn.
NGÂM SA MẠC
Tiễn Thầy đi, thơ Thầy ghi để lại:
“Ngày mai cắp sách đến trường,
Vắng Thầy trên lớp, có buồn không em ?!
Hãy xem Thầy ở cạnh bên,
Từng lời chỉ bảo hướng em vào đời!”
LÝ CON SÁO
Hôm tiễn đưa!
Nói sao hết nỗi buồn Thầy ơi!
Con kênh dài chơi vơi,
Đám dừa nước dang tay níu lái, kéo chèo,
Không cho rời khỏi quê nghèo!
Nó đâu ngờ Thầy về vùng sâu hẻo lánh,
Tránh bất công ở một kỳ thi,
Ai bày ra chi trớ trêu!
Để kêu ai trách ai hờn ai!
VỌNG CỔ
Nước mắt con rơi rơi theo từng ca từ trong bài ca vọng cổ. Hai mươi bốn năm qua sao dời vật đổi, mà bài thơ Thầy ghi còn nóng hổi … trong … đời. Nói làm sao cho hết ý cạn lời!. Nghề Thầy dạy con nay tiếp bước, sông nước Ngã Năm Thầy đã in đậm dấu chân. Kể Thầy nghe để Thầy biết Thầy mừng, học trò con dạy bao lứa cũng đã là thạc sĩ. Mong cõi xa Thầy vui lòng an nghỉ, lời Thầy dạy ngày xưa con nguyện khắc trong đời.
Trường bây giờ, xây đẹp khang trang, lầu bốn lầu ba, hành lang đẹp bóng. Không như ngày nào vách nhiều lỗ trống, lợp bằng lá dừa, nước dột mùa mưa. Nước sinh hoạt hằng ngày toàn là nước mặn, hết dầu lửa đốt đèn phải lấy muối pha xăng. Cầu khỉ đong đưa lối về khu tập thể, giờ cũng bê tông trông ngóng bóng Thầy về!
Con về thăm lại trường xưa,
Trường xưa còn đó, Thầy xưa đâu còn ?!
Con như thấy Thầy đứng cạnh bên vừa ra đề toán,
Bài quỹ tích năm nào ghi trên nền đất ở trước sân.
Cần Thơ, 13g00’ - 26.6.2010
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Thị Việt Quyên
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)