Những bài văn hay nhất
Chia sẻ bởi Nguyễn Minh Khánh |
Ngày 10/10/2018 |
28
Chia sẻ tài liệu: Những bài văn hay nhất thuộc Tập đọc 5
Nội dung tài liệu:
Kể về 1 người bạn mà em yêu quý nhất
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Minh Tuấn là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đó học với em từ suốt năm học lớp năm.
Dáng người Minh Tuấn dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn . Nước da ngăm ngăm đen. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Minh Tuấn khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Minh Tuấn rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Minh Tuấn. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Minh Tuấn để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Minh Tuấn vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đó thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Minh Tuấn vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Minh Tuấn có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đó đọc hay đó nghe, Minh Tuấn đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Minh Tuấn đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Minh Tuấn luôn luôn làm ra những trũ chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Minh Tuấn thường biểu diễn nói tiếng anh, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Minh Tuấn đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.
Không chỉ là các bạn trai mà cả các bạn gái ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Minh Tuấn. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn giao thông đó cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý. Dự biết bạn đó khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học.
Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Minh Tuấn.
Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Nhanh thật đấy! loáng một cái cũng đó đến cuối tiết hai rồi, mà sao sân trường im ắng quá! Ngoài kia chỉ nghe thấy âm thanh vi vu của gió, líu lo của chim, với tiếng lá cây xào xạc mà thôi. Bỗng tùng! tùng! tùng! Ba hồi trống vang lên làm âm thanh im ắng ấy biến đâu mất và thay vào đó là tiếng nói, tiếng cười, tiếng hũ reo khắp sân trường.
Từ mọi cửa lớp, học sinh thi nhau ùa ra sân như những dũng thỏc đổ. Sân trường lúc trước rộng là thế mà bây giờ như hẹp lại bởi những tiếng cười đùa, tiếng bước chân chạy nhảy vui vẻ của các bạn học sinh. Màu đen của những mái đầu học trò, màu xanh rì của lá cây, màu trắng của áo đồng phục và cả màu khăn đỏ của các bạn đội viên nữa, tất cả những màu sắc ấy hoà quyện lại với nhau thành một vườn hoa đầy màu sắc, rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp mùa thu. Có mấy nhóm chơi đã xác định được chỗ của mình rồi đấy! Dưới tán lá xanh mát của cây ngô đồng này là trò nhảy dây của các bạn gái, còn dưới gốc phượng có từng chùm hoa đỏ rực kia là chỗ bắn bi của các bạn trai, ồ! còn nhóm kia chọn ngay được một chỗ vừa rộng rói lại mát mẻ ở dưới gốc hàng dừa để đọc sách . Xem ra mỗi trò chơi đều có cái hay, cái vui riêng của nó nhưng vui và sôi nổi nhất trong các nhóm chơi vẫn là trũ kéo co. Trông xem trọng tài là ai mà oai thế nhỉ? à! Đó là Tú bạn học với tôi đây mà, “nào cả hai đội đó sẵn sàng rồi trọng tài thổi cũi đi chứ” “Huýt” tiếng cũi của trọng tài vang lừng báo hiệu cuộc chơi đó bắt đầu. “Dô ta! Dô ta!” cả hai đội đều cố sức kéo, chắc là mệt lắm nên bạn nào mặt cũng đỏ bừng mồ hôi thỡ chảy rũng rũng. Xung quanh đó các bạn cũng cổ vũ rất
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Minh Tuấn là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đó học với em từ suốt năm học lớp năm.
Dáng người Minh Tuấn dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn . Nước da ngăm ngăm đen. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Minh Tuấn khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Minh Tuấn rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Minh Tuấn. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Minh Tuấn để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Minh Tuấn vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đó thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Minh Tuấn vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Minh Tuấn có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đó đọc hay đó nghe, Minh Tuấn đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Minh Tuấn đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Minh Tuấn luôn luôn làm ra những trũ chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Minh Tuấn thường biểu diễn nói tiếng anh, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Minh Tuấn đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.
Không chỉ là các bạn trai mà cả các bạn gái ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Minh Tuấn. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn giao thông đó cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý. Dự biết bạn đó khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học.
Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Minh Tuấn.
Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Nhanh thật đấy! loáng một cái cũng đó đến cuối tiết hai rồi, mà sao sân trường im ắng quá! Ngoài kia chỉ nghe thấy âm thanh vi vu của gió, líu lo của chim, với tiếng lá cây xào xạc mà thôi. Bỗng tùng! tùng! tùng! Ba hồi trống vang lên làm âm thanh im ắng ấy biến đâu mất và thay vào đó là tiếng nói, tiếng cười, tiếng hũ reo khắp sân trường.
Từ mọi cửa lớp, học sinh thi nhau ùa ra sân như những dũng thỏc đổ. Sân trường lúc trước rộng là thế mà bây giờ như hẹp lại bởi những tiếng cười đùa, tiếng bước chân chạy nhảy vui vẻ của các bạn học sinh. Màu đen của những mái đầu học trò, màu xanh rì của lá cây, màu trắng của áo đồng phục và cả màu khăn đỏ của các bạn đội viên nữa, tất cả những màu sắc ấy hoà quyện lại với nhau thành một vườn hoa đầy màu sắc, rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp mùa thu. Có mấy nhóm chơi đã xác định được chỗ của mình rồi đấy! Dưới tán lá xanh mát của cây ngô đồng này là trò nhảy dây của các bạn gái, còn dưới gốc phượng có từng chùm hoa đỏ rực kia là chỗ bắn bi của các bạn trai, ồ! còn nhóm kia chọn ngay được một chỗ vừa rộng rói lại mát mẻ ở dưới gốc hàng dừa để đọc sách . Xem ra mỗi trò chơi đều có cái hay, cái vui riêng của nó nhưng vui và sôi nổi nhất trong các nhóm chơi vẫn là trũ kéo co. Trông xem trọng tài là ai mà oai thế nhỉ? à! Đó là Tú bạn học với tôi đây mà, “nào cả hai đội đó sẵn sàng rồi trọng tài thổi cũi đi chứ” “Huýt” tiếng cũi của trọng tài vang lừng báo hiệu cuộc chơi đó bắt đầu. “Dô ta! Dô ta!” cả hai đội đều cố sức kéo, chắc là mệt lắm nên bạn nào mặt cũng đỏ bừng mồ hôi thỡ chảy rũng rũng. Xung quanh đó các bạn cũng cổ vũ rất
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Minh Khánh
Dung lượng: 47,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)