Nhân ngày 20-11 gặp lại thầy cô giáo cũ
Chia sẻ bởi Nguyễn Thị Tuyết Trang |
Ngày 26/04/2019 |
62
Chia sẻ tài liệu: nhân ngày 20-11 gặp lại thầy cô giáo cũ thuộc Ngữ văn 10
Nội dung tài liệu:
Đề 3: Nhân ngày 20/11 lại thầy cô giáo cũ
Cứ đến ngày 20/11 thì em lại nhớ đến cô Hoa, người cô mà em đã quý trọng và yêu mến biết bao nhiêu. Cô là cô giáo chủ nhiệm em hồi năm học trước. Những kỉ niệm về cô cho đến bây giờ vẫn không phai mờ trong tâm trí em và nó gắn với một kỉ niệm buồn mà em đã thường kể cho các bạn nghe.
Cô Hoa có thân hình thon thả. Mỗi ngày đến lớp cô mặt bộ áo dài trong thật xinh. Đôi mắt cô long lanh, tròn xoe, mỗi khi em gặp khó khăn, nhìn vào ánh mắt cô, em cảm nhận được sự động viên của cô đối với em. Cô rất hiền hậu, luôn chăm lo và quan tâm đến học sinh. Ở lớp, ở trường và ngoài xã hội ai ai cũng quý mến cô.
Hôm ấy, cô dặn học bài để sáng mai lớp em làm kiểm tra. Do mải mê chơi nên tối đó em đã quên học bài cho ngày mai. Sáng thức dậy, khi đến trường, bước vào lớp, em đều thấy các bạn ai nấy cũng cầm quyển sách , lúc đó em mới chợt nhớ ra nhưng vừa mở cặp ra lấy sách thì tiếng trống vào tiết đã vang lên. Cô Hoa bước xuống lớp càng làm cho em ngày cáng lúng túng hơn. Câu nói mà em đã sợ hãi tự sáng tới giờ nó đã diễn ra ngay trước mắt em. Cô nói: Các em hãy đóng sách vở lại và bỏ vào cặp để chúng ta làm kiểm tra. Em nhìn bàn tay cô, cô từ từ cầm viên phấn và viết đề lên bảng. Những dòng chữ đó đã làm cho em hồi hợp biết bao nhiêu
Khi cô viết đề xong, nhìn vào đề từ câu1 đến câu 4, em chẳng biết làm gì cả, cho đến câu số 5 em đã vội vàng thốt ra một lời nói : “Oâi!, may mắn quá”. Đây là câu hỏi mà em mới vừa trả bài vào ngày hôm qua nên em vẫn còn nhớ một số ý. Khi làm xong câu 5, em tự nghĩ: “Làm sao đây cau 5 chỉ có 2 điểm, chẳng lẽ mình phải bị cây 2 này sao”, nững ý nghĩ ấy cứ luôn chèn ép trong đầu óc em. Các bạn ngồi xung quanh họ làm bài thật chăm chỉ. Trong lớp yên tĩnh chỉ có tiếng quạt bay vù vù và tiếng viết bài sột soạt của các bạn ngồi cạnh.
Cô đã bước xuống lớp, tiến tới chỗ em ngồi, nhìn vào bài làm của em, cô hỏi: “Tại sao em không làm bài mà để giấy trắng như thế này. Câu hỏi của cô càng làm cho em lúng túng hơn, bởi vì em là một học sinh giỏi mà phải bị cô đánh giá là không học bài hay sao. Sau 1 hồi suy nghĩ em đã kể toàn bộ sự việc cho cô nghe. Lúc ây, bỗng nhiên đôi mắt em có cái gì rưng rưng trên khóe mắt nó làm cho em từ từ không nhìn thấy được nhừng gì diễn ra trước mắt. Cô đã lấy khăn lau nước mắt cho em, em đã thấy được đầy nỗi buồn của các bạn trong lớp. Em cứ tưởng là các bạn sẽ cười, trêu ngạo em nhưng ngững ý nghĩ ấy đã trái ngược lại. Em đã hứa với cô là em sẽ không bao giờ quên học bài nữa. Cô cũng đã nêu lên ý kiến rằng lớp em sẽ làm bài kiềm tra lại vào tuần sau, các bạn trong lớp ai ai cũng đồng ý với ý kiến của cô vừa nêu. Em ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại và lúc đó em sẽ không quên học bài đâu. Đó chính là kỉ niệm buồn mà em đã thường kể cho các bạn nghe.
Đó chỉ là kỉ niệm buồn nhưng nó đã giúp em hiểu được tấm lòng của thầy cô bao la rộng lớn như thế nào. Em sẽ không bao giờ quên cô và em sẽ cố gắng thực hiện những lời mà cô đã dạy để xứng đáng là học trò của cô. Cô đúng là một tấm gương sáng để chúng em noi theo.
Cứ đến ngày 20/11 thì em lại nhớ đến cô Hoa, người cô mà em đã quý trọng và yêu mến biết bao nhiêu. Cô là cô giáo chủ nhiệm em hồi năm học trước. Những kỉ niệm về cô cho đến bây giờ vẫn không phai mờ trong tâm trí em và nó gắn với một kỉ niệm buồn mà em đã thường kể cho các bạn nghe.
Cô Hoa có thân hình thon thả. Mỗi ngày đến lớp cô mặt bộ áo dài trong thật xinh. Đôi mắt cô long lanh, tròn xoe, mỗi khi em gặp khó khăn, nhìn vào ánh mắt cô, em cảm nhận được sự động viên của cô đối với em. Cô rất hiền hậu, luôn chăm lo và quan tâm đến học sinh. Ở lớp, ở trường và ngoài xã hội ai ai cũng quý mến cô.
Hôm ấy, cô dặn học bài để sáng mai lớp em làm kiểm tra. Do mải mê chơi nên tối đó em đã quên học bài cho ngày mai. Sáng thức dậy, khi đến trường, bước vào lớp, em đều thấy các bạn ai nấy cũng cầm quyển sách , lúc đó em mới chợt nhớ ra nhưng vừa mở cặp ra lấy sách thì tiếng trống vào tiết đã vang lên. Cô Hoa bước xuống lớp càng làm cho em ngày cáng lúng túng hơn. Câu nói mà em đã sợ hãi tự sáng tới giờ nó đã diễn ra ngay trước mắt em. Cô nói: Các em hãy đóng sách vở lại và bỏ vào cặp để chúng ta làm kiểm tra. Em nhìn bàn tay cô, cô từ từ cầm viên phấn và viết đề lên bảng. Những dòng chữ đó đã làm cho em hồi hợp biết bao nhiêu
Khi cô viết đề xong, nhìn vào đề từ câu1 đến câu 4, em chẳng biết làm gì cả, cho đến câu số 5 em đã vội vàng thốt ra một lời nói : “Oâi!, may mắn quá”. Đây là câu hỏi mà em mới vừa trả bài vào ngày hôm qua nên em vẫn còn nhớ một số ý. Khi làm xong câu 5, em tự nghĩ: “Làm sao đây cau 5 chỉ có 2 điểm, chẳng lẽ mình phải bị cây 2 này sao”, nững ý nghĩ ấy cứ luôn chèn ép trong đầu óc em. Các bạn ngồi xung quanh họ làm bài thật chăm chỉ. Trong lớp yên tĩnh chỉ có tiếng quạt bay vù vù và tiếng viết bài sột soạt của các bạn ngồi cạnh.
Cô đã bước xuống lớp, tiến tới chỗ em ngồi, nhìn vào bài làm của em, cô hỏi: “Tại sao em không làm bài mà để giấy trắng như thế này. Câu hỏi của cô càng làm cho em lúng túng hơn, bởi vì em là một học sinh giỏi mà phải bị cô đánh giá là không học bài hay sao. Sau 1 hồi suy nghĩ em đã kể toàn bộ sự việc cho cô nghe. Lúc ây, bỗng nhiên đôi mắt em có cái gì rưng rưng trên khóe mắt nó làm cho em từ từ không nhìn thấy được nhừng gì diễn ra trước mắt. Cô đã lấy khăn lau nước mắt cho em, em đã thấy được đầy nỗi buồn của các bạn trong lớp. Em cứ tưởng là các bạn sẽ cười, trêu ngạo em nhưng ngững ý nghĩ ấy đã trái ngược lại. Em đã hứa với cô là em sẽ không bao giờ quên học bài nữa. Cô cũng đã nêu lên ý kiến rằng lớp em sẽ làm bài kiềm tra lại vào tuần sau, các bạn trong lớp ai ai cũng đồng ý với ý kiến của cô vừa nêu. Em ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại và lúc đó em sẽ không quên học bài đâu. Đó chính là kỉ niệm buồn mà em đã thường kể cho các bạn nghe.
Đó chỉ là kỉ niệm buồn nhưng nó đã giúp em hiểu được tấm lòng của thầy cô bao la rộng lớn như thế nào. Em sẽ không bao giờ quên cô và em sẽ cố gắng thực hiện những lời mà cô đã dạy để xứng đáng là học trò của cô. Cô đúng là một tấm gương sáng để chúng em noi theo.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Thị Tuyết Trang
Dung lượng: |
Lượt tài: 4
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)