Một người bạn thú vị
Chia sẻ bởi Nguyễn Minh Tuấn Kiệt |
Ngày 17/10/2018 |
27
Chia sẻ tài liệu: Một người bạn thú vị thuộc Ngữ văn 6
Nội dung tài liệu:
Năm ngoái,lớp 8A1 của bọn tôi có 36 đứa.Năm nay,lớp có thêm nhiều đứa nữa và sĩ số dừng ở con số 44-44 gương mặt thân quen sẽ đi cùng nhau suốt hai học kì 10 tháng.
Lớp tôi ai cũng có một cái nhất,như thằng Triết-quậy phá “nhất”,nhỏ Hà Vy hay bị chọc ghẹo “nhất”,còn đứa gây cười giỏi nhất thì chắc chắn là thằng Nghĩa rồi.
Ừ,chỉ nội cái tên nó đã mắc cười:Đặng Tống Trọng Nghĩa.Mỗi khi đọc bọn tôi đều nhấn mạnh chữ “Tống” và lúc nào cả lớp cũng phá ra cười nghiêng ngả.Thằng Nghĩa cũng thuộc dạng ít nói trong lớp,nhưng tôi dám chắc chỉ cần nhìn cái mặt nó vài giây là bạn dễ dàng phá ra cười ngay.Thằng Nghĩa có bộ mặt ngơ ngác như từ sao Hỏa rơi xuống,lúc nào cũng ngơ ngơ như Mr.Bean,cái mắt thì lúc nào cũng mở tròn,ôi nhìn là chỉ muốn cười!
Thằng Nghĩa nổi tiếng trong khối do tiết mục văn nghệ đầu năm nó lĩnh phần hát “rap”.Từ đó lớp tôi có biệt danh cho nó là Nghĩa “Rapper”,có nghĩa là Nghĩa hát “rap”.Nó-Trọng Nghĩa,là đứa tạo ra những tràng cười cho cả lớp,và nó còn là một Trọng Nghĩa tốt bụng-nó sẵn sàng cho mọi người mượn đồ,sẵn sàng è lưng ra cho thằng Triết,thằng Đạt,thằng Quang,thằng Thắng,thằng Minh,thằng Nhân hè vô vật.Nó vô tư như thể sống là vì mọi người,và trong mắt tôi,Nghĩa là một thành phần không thể thiếu của lớp,thiếu nó,thiếu cái mặt ngơ ngơ,thiếu những củ chỉ tức cười của nó dường như lớp tôi không còn là lớp 8A1 nữa.
Ngày thứ Bảy tuần trước,chúng tôi trực nhật trường xong lên lớp cất chổi thì thấy thằng Nghĩa ngồi một mình trên đó.Tay nó băng bó kín mít đến tội nghiệp.Cái mặt nó cũng không ngơ ngơ nữa.
Sau đó,chúng tôi mới biết thằng Nghĩa bị té xe và gãy tay.Đeo cái băng dày cộp đó hẳn nó khó chịu lắm,nhất là tay phải nữa,không tài nào mà chép bài.
Thế là chúng tôi bàn nhau giúp đỡ nó.
Trong tiết Toán đầu tiên,thằng Triết xung phong chép bài cho nó,tiết Văn thằng Thắng đề nghị nó đưa tập để nó chép hộ,chúng tôi luân phiên nhau chép bài cho nó.Buổi trưa về,thằng Nhân cầm cặp giùm nó và thằng Minh đưa nó về dù nhà nó đối diện trường.Và dù thằng Nghĩa không nói gì chỉ nhìn chúng tôi,nhưng tôi thấy trong mắt nó là cả một sự biết ơn vô cùng tận.
Sáng hôm nay,khi lên lớp,nhỏ Hà Vy lớp trưởng đã gợi ý kí lên miếng băng tay của thằng Nghĩa để cầu mong cho tay nó mau khỏi.Thế là cả buổi ra chơi hôm đó,miếng băng của thằng Nghĩa đầy nhóc những chữ kí,những lời động viên:”Bình phục nhanh nha,Rapper…”,”Khỏe sớm nha Nghĩ ơi”,”Bình phục lẹ,tụi này chờ đó…”,”Muốn làm gì thì cứ nói,tụi này sẽ giúp đỡ”…
…
-Để tớ quét lớp hộ cho!
-Nghĩa đừng lau bảng,để mình lau cho!Nghĩa về bàn học bài đi!
-Nghĩa,để tao nộp sổ đầu bài cho,mày cứ ngồi đó nghỉ ngơi cho chóng khỏe đi…
-Ê,Nghĩa,xuống dưới học Thể dục với bọn tao,yên tâm tao thưa cô cho,xuống đó ngồi “tám”với bọn tao,ngồi trên này chán lắm…
-Nghĩa,tao có truyện nè,mày đọc không?Hay lắm đó!
Cứ thế,những công việc của thằng Nghĩa đều được bọn tôi thay nhau làm hộ,kể cả những việc nhỏ nhoi nhất như tắt quạt và đèn trước khi ra về.
Mọi người có thể nghĩ đó chỉ là chuyện vặt,nhưng với bọn tôi,đó là những hành động thể hiện bọn tôi quý thằng Nghĩa tới mức nào.Thằng Nghĩa đã đem laị tiếng cười cho cả lớp,thì giờ cả lớp sẽ mang lại nụ cười cho nó,đem lại nghị lực,sức mạnh cho nó.Để mỗi sáng,chúng tôi lại thấy một thằng con trai cao,gầy,mặt mày ngơ ngơ đến lớp,và trên hết là được thấy đôi môi nó luôn nở nụ cười…
Lớp tôi ai cũng có một cái nhất,như thằng Triết-quậy phá “nhất”,nhỏ Hà Vy hay bị chọc ghẹo “nhất”,còn đứa gây cười giỏi nhất thì chắc chắn là thằng Nghĩa rồi.
Ừ,chỉ nội cái tên nó đã mắc cười:Đặng Tống Trọng Nghĩa.Mỗi khi đọc bọn tôi đều nhấn mạnh chữ “Tống” và lúc nào cả lớp cũng phá ra cười nghiêng ngả.Thằng Nghĩa cũng thuộc dạng ít nói trong lớp,nhưng tôi dám chắc chỉ cần nhìn cái mặt nó vài giây là bạn dễ dàng phá ra cười ngay.Thằng Nghĩa có bộ mặt ngơ ngác như từ sao Hỏa rơi xuống,lúc nào cũng ngơ ngơ như Mr.Bean,cái mắt thì lúc nào cũng mở tròn,ôi nhìn là chỉ muốn cười!
Thằng Nghĩa nổi tiếng trong khối do tiết mục văn nghệ đầu năm nó lĩnh phần hát “rap”.Từ đó lớp tôi có biệt danh cho nó là Nghĩa “Rapper”,có nghĩa là Nghĩa hát “rap”.Nó-Trọng Nghĩa,là đứa tạo ra những tràng cười cho cả lớp,và nó còn là một Trọng Nghĩa tốt bụng-nó sẵn sàng cho mọi người mượn đồ,sẵn sàng è lưng ra cho thằng Triết,thằng Đạt,thằng Quang,thằng Thắng,thằng Minh,thằng Nhân hè vô vật.Nó vô tư như thể sống là vì mọi người,và trong mắt tôi,Nghĩa là một thành phần không thể thiếu của lớp,thiếu nó,thiếu cái mặt ngơ ngơ,thiếu những củ chỉ tức cười của nó dường như lớp tôi không còn là lớp 8A1 nữa.
Ngày thứ Bảy tuần trước,chúng tôi trực nhật trường xong lên lớp cất chổi thì thấy thằng Nghĩa ngồi một mình trên đó.Tay nó băng bó kín mít đến tội nghiệp.Cái mặt nó cũng không ngơ ngơ nữa.
Sau đó,chúng tôi mới biết thằng Nghĩa bị té xe và gãy tay.Đeo cái băng dày cộp đó hẳn nó khó chịu lắm,nhất là tay phải nữa,không tài nào mà chép bài.
Thế là chúng tôi bàn nhau giúp đỡ nó.
Trong tiết Toán đầu tiên,thằng Triết xung phong chép bài cho nó,tiết Văn thằng Thắng đề nghị nó đưa tập để nó chép hộ,chúng tôi luân phiên nhau chép bài cho nó.Buổi trưa về,thằng Nhân cầm cặp giùm nó và thằng Minh đưa nó về dù nhà nó đối diện trường.Và dù thằng Nghĩa không nói gì chỉ nhìn chúng tôi,nhưng tôi thấy trong mắt nó là cả một sự biết ơn vô cùng tận.
Sáng hôm nay,khi lên lớp,nhỏ Hà Vy lớp trưởng đã gợi ý kí lên miếng băng tay của thằng Nghĩa để cầu mong cho tay nó mau khỏi.Thế là cả buổi ra chơi hôm đó,miếng băng của thằng Nghĩa đầy nhóc những chữ kí,những lời động viên:”Bình phục nhanh nha,Rapper…”,”Khỏe sớm nha Nghĩ ơi”,”Bình phục lẹ,tụi này chờ đó…”,”Muốn làm gì thì cứ nói,tụi này sẽ giúp đỡ”…
…
-Để tớ quét lớp hộ cho!
-Nghĩa đừng lau bảng,để mình lau cho!Nghĩa về bàn học bài đi!
-Nghĩa,để tao nộp sổ đầu bài cho,mày cứ ngồi đó nghỉ ngơi cho chóng khỏe đi…
-Ê,Nghĩa,xuống dưới học Thể dục với bọn tao,yên tâm tao thưa cô cho,xuống đó ngồi “tám”với bọn tao,ngồi trên này chán lắm…
-Nghĩa,tao có truyện nè,mày đọc không?Hay lắm đó!
Cứ thế,những công việc của thằng Nghĩa đều được bọn tôi thay nhau làm hộ,kể cả những việc nhỏ nhoi nhất như tắt quạt và đèn trước khi ra về.
Mọi người có thể nghĩ đó chỉ là chuyện vặt,nhưng với bọn tôi,đó là những hành động thể hiện bọn tôi quý thằng Nghĩa tới mức nào.Thằng Nghĩa đã đem laị tiếng cười cho cả lớp,thì giờ cả lớp sẽ mang lại nụ cười cho nó,đem lại nghị lực,sức mạnh cho nó.Để mỗi sáng,chúng tôi lại thấy một thằng con trai cao,gầy,mặt mày ngơ ngơ đến lớp,và trên hết là được thấy đôi môi nó luôn nở nụ cười…
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Minh Tuấn Kiệt
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)