Mạnh Thường Quân
Chia sẻ bởi Trần Văn Phúc |
Ngày 10/05/2019 |
34
Chia sẻ tài liệu: Mạnh Thường Quân thuộc Lịch sử 7
Nội dung tài liệu:
MẠNH THƯỜNG QUÂN
Mạnh Thường Quân là một thương gia giầu có, trang trại của ông bao dung bất cứ ai thất sủng ở đời, bất kể giang hồ , hiệp khách…
Hầu hết những giang hồ , hiệp khách tá túc ở nơi đây, mỗi người đều mượn cơ hội này, để dùi mài văn võ, ôm ấp lý trí riêng của mình. Duy có một gã, suốt ngày lang thang, tới bữa ra ăn, ăn rồi lang thang, cả ngày thốt ra những câu chán nản chê bai...
Một hôm, đến ngày Mạnh Thường Quân phải sang lân bang thu tiền nợ, nhưng bố ông lại bị ốm nặng. Mạnh Thường Quân lúng túng không biết phải làm thế nào…
Gã kia biết chuyện, bèn hỏi: “Ăn chơi ở nhà ông bấy lâu, tôi thấy chán lắm rồi ... Hay để tôi đi đòi nợ giùm ông có được không?
Trong lúc lo lắng cho cha, Mạnh Thường Quân bèn nhận lời.
Gã kia lại hỏi: “ Tiền đòi được, ông muốn tôi mua gì cho ông ” ?
Mạnh Thường Quân đáp : Như ông thấy đấy, nhà tôi đâu còn thiếu gì nữa … Thôi, nếu ông thấy nhà tôi còn thiếu thứ gì... cứ mua giúp tôi.
Cầm sổ nợ, gã lên đường công cán. Sang lân bang, gã gọi muôn dân ra và rằng: “ Mạnh Thường Quân hôm nay mắc bận, nhờ ta tới đây, ai còn nợ nần với Mạnh Thường Quân, mang hết văn tự cho ta xem”.
Khi mọi người mang văn tự ra đối chiếu xong xuôi, Gã tuyên bố: “ Mạnh Thường Quân biết: Bấy lâu nay các người làm lụng vất vả... Mãi không sao trả dứt nợ... Tiền lời mỗi ngày một tăng. Nay vì thương các người, Mạnh Thường Quân tuyên bố: Cho hủy bỏ số nợ đó, các ngươi hãy đốt các văn tự đó đi.
Dân chúng hân hoan reo mừng, quỳ lậy lễ tạ Mạnh Thường Quân.
Một tuần sau, về đến nhà, Mạnh Thường Quân sửng sốt: “ Ủa, đã đòi xong nợ chưa mà ông đã về sớm thế " ?
Gã kia trả lời : Xong rồi !
- Làm thế nào mà ông đã thu nhanh như thế, thường khi, tôi phải mất một tháng mới xong.
- Xong việc thì về , còn ở lại làm chi.
- Thế tiền đã thu được đâu ?
- Tôi mua hết rồi.
- Ông đã mua những gì ?
- Ông bảo tôi : Tùy ý... Nếu thấy ông còn thiếu thứ gì, thì mua.
- Thực ra ông đã mua những gì ?
- Như ông đã biết, nhà ông có còn thiếu thứ gì để mua nữa đâu. Duy chỉ có cái “ Phúc ” tôi thấy ông chưa đủ mà thôi. Nên số tiền đó tôi đã mua tất cả cho ông rồi.
- Thế nghĩa là sao?
- Tôi đã hủy hết văn tự và tuyên bố với họ: “ Mạnh Thường Quân vì thương họ mà tuyên bố xóa nợ cho họ. Họ đã tạ lễ và tỏ lòng kính trọng tới ông ".
Mạnh Thường Quân lặng lẽ bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, triều đình được tin: Trong tay Mạnh Thường Quân có hơn 3000 kiếm khách, văn võ song toàn. Nhà vua mang tâm lo sợ, bèn mang quân tới trang trại nhằm hãm hại Mạnh Thường Quân.
Được tin , Mạnh Thường Quân bỏ chạy sang nước lân bang, được muôn dân bao dung, chống trả lại triều đình. Mạnh Thường Quân bình an vô sự trong tình thương yêu vô vàn của muôn dân.
Mạnh Thường Quân là một thương gia giầu có, trang trại của ông bao dung bất cứ ai thất sủng ở đời, bất kể giang hồ , hiệp khách…
Hầu hết những giang hồ , hiệp khách tá túc ở nơi đây, mỗi người đều mượn cơ hội này, để dùi mài văn võ, ôm ấp lý trí riêng của mình. Duy có một gã, suốt ngày lang thang, tới bữa ra ăn, ăn rồi lang thang, cả ngày thốt ra những câu chán nản chê bai...
Một hôm, đến ngày Mạnh Thường Quân phải sang lân bang thu tiền nợ, nhưng bố ông lại bị ốm nặng. Mạnh Thường Quân lúng túng không biết phải làm thế nào…
Gã kia biết chuyện, bèn hỏi: “Ăn chơi ở nhà ông bấy lâu, tôi thấy chán lắm rồi ... Hay để tôi đi đòi nợ giùm ông có được không?
Trong lúc lo lắng cho cha, Mạnh Thường Quân bèn nhận lời.
Gã kia lại hỏi: “ Tiền đòi được, ông muốn tôi mua gì cho ông ” ?
Mạnh Thường Quân đáp : Như ông thấy đấy, nhà tôi đâu còn thiếu gì nữa … Thôi, nếu ông thấy nhà tôi còn thiếu thứ gì... cứ mua giúp tôi.
Cầm sổ nợ, gã lên đường công cán. Sang lân bang, gã gọi muôn dân ra và rằng: “ Mạnh Thường Quân hôm nay mắc bận, nhờ ta tới đây, ai còn nợ nần với Mạnh Thường Quân, mang hết văn tự cho ta xem”.
Khi mọi người mang văn tự ra đối chiếu xong xuôi, Gã tuyên bố: “ Mạnh Thường Quân biết: Bấy lâu nay các người làm lụng vất vả... Mãi không sao trả dứt nợ... Tiền lời mỗi ngày một tăng. Nay vì thương các người, Mạnh Thường Quân tuyên bố: Cho hủy bỏ số nợ đó, các ngươi hãy đốt các văn tự đó đi.
Dân chúng hân hoan reo mừng, quỳ lậy lễ tạ Mạnh Thường Quân.
Một tuần sau, về đến nhà, Mạnh Thường Quân sửng sốt: “ Ủa, đã đòi xong nợ chưa mà ông đã về sớm thế " ?
Gã kia trả lời : Xong rồi !
- Làm thế nào mà ông đã thu nhanh như thế, thường khi, tôi phải mất một tháng mới xong.
- Xong việc thì về , còn ở lại làm chi.
- Thế tiền đã thu được đâu ?
- Tôi mua hết rồi.
- Ông đã mua những gì ?
- Ông bảo tôi : Tùy ý... Nếu thấy ông còn thiếu thứ gì, thì mua.
- Thực ra ông đã mua những gì ?
- Như ông đã biết, nhà ông có còn thiếu thứ gì để mua nữa đâu. Duy chỉ có cái “ Phúc ” tôi thấy ông chưa đủ mà thôi. Nên số tiền đó tôi đã mua tất cả cho ông rồi.
- Thế nghĩa là sao?
- Tôi đã hủy hết văn tự và tuyên bố với họ: “ Mạnh Thường Quân vì thương họ mà tuyên bố xóa nợ cho họ. Họ đã tạ lễ và tỏ lòng kính trọng tới ông ".
Mạnh Thường Quân lặng lẽ bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, triều đình được tin: Trong tay Mạnh Thường Quân có hơn 3000 kiếm khách, văn võ song toàn. Nhà vua mang tâm lo sợ, bèn mang quân tới trang trại nhằm hãm hại Mạnh Thường Quân.
Được tin , Mạnh Thường Quân bỏ chạy sang nước lân bang, được muôn dân bao dung, chống trả lại triều đình. Mạnh Thường Quân bình an vô sự trong tình thương yêu vô vàn của muôn dân.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Văn Phúc
Dung lượng: |
Lượt tài: 1
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)