Lớp 7 người thắp lên ngọn lửa tâm hồn
Chia sẻ bởi Lê Hoàng Khánh Ly |
Ngày 18/03/2024 |
13
Chia sẻ tài liệu: lớp 7 người thắp lên ngọn lửa tâm hồn thuộc Tiếng Anh 7
Nội dung tài liệu:
To our team 3
Sau đây, nhóm em xin trình bày sản phẩm mà chúng em đã làm trong suốt tuần qua
Sản phẩm của chúng em mang tên “ Người thắp lên ngọn lửa tâm hồn
Đời người như một dòng sông rộng lớn mà để đi hết được dòng sông đó cần phải có một chiếc thuyền, một con đò để qua. Khi còn nhỏ, chúng ta không thể tự mình chèo chống con thuyền để đi trên một dòng sông, mà cần đến một người lái đò có đủ kiên nhẫn, từng chút một đưa mái chèo giúp chúng ta vững vàng đi trên dòng sông ấy. Cũng như vậy,từ khi ta còn nhỏ mới bi bô tập nói, tập đọc, tập viết ta cũng cần có một người thầy. Người thầy ấy không chỉ dạy cho chúng ta những kiến thức sách vở mà còn mang đến cho chúng ta một thế giới mới lạ, một thế giới có tình thương yêu chăm sóc bao bọc lẫn nhau. Người thầy ấy đã chấp nhận hy sinh quãng thời gian thật dài để làm những công việc đó.Thời gian qua đi, những người đi đò lớn dần và rời đi khỏi từng con đò nhỏ để đi tới những con đò mới. Có mấy ai làm được như vậy? Người thầy ấy cứ đứng trên con đò nhỏ đưa từng đợt khách sang sông rồi ngày này qua tháng khác biết bao nhiêu người qua sông lãng quên đi con đò
“Trần gian danh lợi ngược xuôi
Riêng Thầy lặng lẽ niềm vui đưa đò”
Hàng ngày “Người lái đò” đưa những chuyến đò qua sông. Qua bên bờ kia rồi có mấy ai nhìn lại: Người lái đò mập ốm thế nào? Vui buồn ra sao? Thậm chí cũng không đoái hoài nước sông hôm nay có phẳng lặng êm đềm hay không? Mấy ai nhìn vào từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán thầy, đôi mắt sâu hun hút đen thâm, và từng sợi mây trắng trên tóc thầy…hay những nỗi lòng trăn trở cho sự nghiệp nuôi dạy học trò cũng làm thầy bao đêm thao thức. Những người thầy khi đưa chúng ta qua hết đoạn sông tri thức rồi, không kịp nhớ mặt các học trò thân thương bởi còn phải tiếp tục chuyến đò khác, những cô cậu học trò đang còn bỡ ngỡ trường mới, bạn mới…Ngày lại ngày, thầy cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm bão táp chông gai.
Một dòng đời - một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải lụy đò
Đường đời muốn bước phải nhờ người đưa ..
Trong cuộc đời, ai mà không phải qua những khúc sông và hơn một lần cần đến “Người lái đò” để qua sông. Làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người, là kiếp con tằm đến chết còn vương tơ...Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Chỉ đến khi lớn khôn, bầy học trò nhỏ hôm nay mới hiểu được tình cảm của thầy cô dành cho chúng!
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con mới hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại.
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương
Nhân dịp kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 mỗi chúng ta hãy dành thời gian để tri ân với những thầy, cô đã dạy dỗ chúng ta, đưa chúng ta qua những con sông đời khi ta chập chững bước vào đời.
“Dẫu mai đi mọi phương trời
Những lời thầy dạy đời đời khắc ghi”
Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn. Còn đối với những học sinh đang thời cắp sách tới trường như chúng em thì thầy cô giáo chính là những người cha, người mẹ thứ hai.
Thầy cô – hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui, niềm không chỉ riêng của chúng em, mà còn của thầy cô nữa.Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.
Thảo Nguyên
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
Trần Đăng Khoa
Tri thức ngày xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô thầy!
Người mang ánh sáng soi đời trẻ;
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ;
Cám ơn người đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Người đã giúp con vượt đắng cay!
Sau đây em xin đổi không khí với chuyên mục truyện cười về thầy cô
10 hình mẫu thầy cô khiến học trò nhớ mãi
TRANH VUI : GIÁO VIÊN XƯA VÀ NAY
TRANH VUI : BÀ LA SÁT
THE
END
AND
Sau đây, nhóm em xin trình bày sản phẩm mà chúng em đã làm trong suốt tuần qua
Sản phẩm của chúng em mang tên “ Người thắp lên ngọn lửa tâm hồn
Đời người như một dòng sông rộng lớn mà để đi hết được dòng sông đó cần phải có một chiếc thuyền, một con đò để qua. Khi còn nhỏ, chúng ta không thể tự mình chèo chống con thuyền để đi trên một dòng sông, mà cần đến một người lái đò có đủ kiên nhẫn, từng chút một đưa mái chèo giúp chúng ta vững vàng đi trên dòng sông ấy. Cũng như vậy,từ khi ta còn nhỏ mới bi bô tập nói, tập đọc, tập viết ta cũng cần có một người thầy. Người thầy ấy không chỉ dạy cho chúng ta những kiến thức sách vở mà còn mang đến cho chúng ta một thế giới mới lạ, một thế giới có tình thương yêu chăm sóc bao bọc lẫn nhau. Người thầy ấy đã chấp nhận hy sinh quãng thời gian thật dài để làm những công việc đó.Thời gian qua đi, những người đi đò lớn dần và rời đi khỏi từng con đò nhỏ để đi tới những con đò mới. Có mấy ai làm được như vậy? Người thầy ấy cứ đứng trên con đò nhỏ đưa từng đợt khách sang sông rồi ngày này qua tháng khác biết bao nhiêu người qua sông lãng quên đi con đò
“Trần gian danh lợi ngược xuôi
Riêng Thầy lặng lẽ niềm vui đưa đò”
Hàng ngày “Người lái đò” đưa những chuyến đò qua sông. Qua bên bờ kia rồi có mấy ai nhìn lại: Người lái đò mập ốm thế nào? Vui buồn ra sao? Thậm chí cũng không đoái hoài nước sông hôm nay có phẳng lặng êm đềm hay không? Mấy ai nhìn vào từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán thầy, đôi mắt sâu hun hút đen thâm, và từng sợi mây trắng trên tóc thầy…hay những nỗi lòng trăn trở cho sự nghiệp nuôi dạy học trò cũng làm thầy bao đêm thao thức. Những người thầy khi đưa chúng ta qua hết đoạn sông tri thức rồi, không kịp nhớ mặt các học trò thân thương bởi còn phải tiếp tục chuyến đò khác, những cô cậu học trò đang còn bỡ ngỡ trường mới, bạn mới…Ngày lại ngày, thầy cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm bão táp chông gai.
Một dòng đời - một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải lụy đò
Đường đời muốn bước phải nhờ người đưa ..
Trong cuộc đời, ai mà không phải qua những khúc sông và hơn một lần cần đến “Người lái đò” để qua sông. Làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người, là kiếp con tằm đến chết còn vương tơ...Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Chỉ đến khi lớn khôn, bầy học trò nhỏ hôm nay mới hiểu được tình cảm của thầy cô dành cho chúng!
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con mới hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại.
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương
Nhân dịp kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 mỗi chúng ta hãy dành thời gian để tri ân với những thầy, cô đã dạy dỗ chúng ta, đưa chúng ta qua những con sông đời khi ta chập chững bước vào đời.
“Dẫu mai đi mọi phương trời
Những lời thầy dạy đời đời khắc ghi”
Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn. Còn đối với những học sinh đang thời cắp sách tới trường như chúng em thì thầy cô giáo chính là những người cha, người mẹ thứ hai.
Thầy cô – hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui, niềm không chỉ riêng của chúng em, mà còn của thầy cô nữa.Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.
Thảo Nguyên
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
Trần Đăng Khoa
Tri thức ngày xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô thầy!
Người mang ánh sáng soi đời trẻ;
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ;
Cám ơn người đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Người đã giúp con vượt đắng cay!
Sau đây em xin đổi không khí với chuyên mục truyện cười về thầy cô
10 hình mẫu thầy cô khiến học trò nhớ mãi
TRANH VUI : GIÁO VIÊN XƯA VÀ NAY
TRANH VUI : BÀ LA SÁT
THE
END
AND
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Lê Hoàng Khánh Ly
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)