Lá thư đẫm nước mắt của cựu sinh viên Cao đẳng Sư phạm Tây Nguyên

Chia sẻ bởi Huỳnh Quang Vinh | Ngày 12/10/2018 | 127

Chia sẻ tài liệu: Lá thư đẫm nước mắt của cựu sinh viên Cao đẳng Sư phạm Tây Nguyên thuộc Đọc diễn cảm

Nội dung tài liệu:

Lá thư đẫm nước mắt của cựu sinh viên Cao đẳng Sư phạm Tây Nguyên
Chủ nhật 29/04/2012 06:20
(GDVN) - Ngay từ lúc con lên 3 tuổi, mẹ đã dạy con 2 thứ tiếng là tiếng Tày của dân tộc mình và tiếng Kinh là tiếng phổ thông. Lên 5 tuổi, cũng là mẹ dạy cho con nhận biết mặt chữ, ghép vần và cầm cây bút chì viết những nét đầu tiên.
tiếng Anh Online với TiếngAnh123.Com – giúp bạn giỏi tiếng

án đề thi ngoại ngữ vào lớp
viên nhễ nhại dưới nắng nóng đợi xe về nghỉ
hình ảnh cười ra mắt: Học sinh muốn viết phải...
sinh liên tiếp bị đâm: "Trò đùa" của những kẻ bệnh hoạn
Con còn nhớ như in những vần thơ có lẽ tự mẹ sáng tác và đọc trên đoạn đường cái thuở địu con đi học lớp 1: "Đất Cao bằng mênh mông đồi, núi Bản làng ta sông, suối bao quanh Địu con, địu sách trên lưng Mẹ đưa con đến trường chung học vần"... Rồi chỉ hơn một năm sau, gia đình chuyển vào xã Nam Dong, huyện Cư Jút, tỉnh Đăk Nông (bây giờ) lập nghiệp. Mặc dù trường xa nhà tới hơn cây số, mẹ vẫn đồng hành đưa đón con hết cấp Tiểu học và tới nửa năm lớp 7, chứ không chịu để con đi một mình vì cũng phải leo đồi, vượt dốc. Mùa nắng đỡ vất vả, còn mùa mưa thì rất nhọc nhằn; có nhiều buổi trời thì lạnh căm căm, đường đất đỏ vừa trơn vừa dính, cõng con trên lưng nhưng tay mẹ phải cầm theo đoạn tre, cứ đi một đoạn mẹ nhấc chân không nổi lại cúi xuống gạt đất. Khi đưa con đến cửa lớp, mẹ phải đứng thở một chặp mới quay về. Đôi lúc nhìn mẹ mệt mà con muốn khóc. Ngày đầu tiên con vào lớp 10, mẹ cũng đi theo con đến cổng trường rồi dặn: “Lên đến cấp ba (Trung học Phổ thông) là con đã khôn lớn rồi, học cho giỏi nhé, sau này mẹ sẽ cho con đi làm cô giáo". Con gục đầu vào lòng mẹ hứa: "Con sẽ hết sức cố gắng, nghề nhà giáo con đã từng mơ ước lâu rồi". Và cái ngày con có giấy báo gọi đi học Cao đẳng Sư phạm Tây nguyên, mẹ khóc vì mừng, bảo: "Chỉ 3 năm nữa thôi con sẽ được toại nguyện, cố lên con, mẹ sẽ làm mọi thứ vì con".  
/

Cả cuộc đời, mẹ luôn dõi theo những đứa con yêu dấu (Ảnh minh họa)

 Nửa năm đầu tiên học ở trường sư phạm, cuộc sống hàng ngày của con không có gì là thiếu thốn cho lắm, bởi đã có mẹ chu cấp tiền bạc hàng tuần. Bỗng một đêm gần cuối năm, nằm trong buồng, con nghe được câu chuyện của bố với mẹ: - Hay cho con Vân bỏ học, chứ mỗi tháng mất cả hơn ba trăm ngàn, tôi lại bị bệnh khớp, việc nặng không làm được, chỉ mỗi mình bà… Mẹ thì thào: - Không thể được, nghề giáo là ước mơ của nó, tôi sẽ cố được mà. - Bà cũng chẳng khoẻ gì, mỗi ngày tôi thấy bà gầy rộc đi.  - Nhưng nhờ trời mà tôi không đau bệnh, vẫn còn bươn trải được… Ngay sau đó, con nghe tiếng thở dài não ruột của bố. Bữa cơm sáng hôm sau, con bật khóc và thưa: - Bố mẹ ơi, từ hôm nay mỗi tuần con chỉ nhận nửa số tiền chu cấp so với mọi khi thôi, xin bố mẹ cho con tiếp tục học… Mẹ mếu máo: -Thấy gia cảnh thiếu thốn quá nên bố mới nói vậy thôi, bằng mọi giá mẹ sẽ cho con làm cô giáo. Rồi bước qua năm thứ hai được hơn một tháng, trưa chủ nhật hôm ấy, mẹ dắt về chiếc xe đạp đã cũ, bảo với cả nhà: "Tôi mua chịu cho con Vân nó đem lên trường để đi lại và cuối tuần đi về, chứ đi xe buýt tốn tiền lắm"’. Bố gãi đầu: "Mua chịu rồi lấy tiền đâu trả?". Mẹ trả lời: "Thì tôi cố đi làm mướn chứ biết làm sao, năm trăm ngàn mất mười ngày công…". Lúc ấy, con vội nói: "Con có 200 ngàn trong thẻ ATM, là số tiền con tiết kiệm từ năm ngoái". Mẹ trợn mắt nhìn: "Mỗi tháng mẹ đưa chưa tới 500 ngàn bạc, vậy hàng ngày trên trường con ăn gì?". "Dạ, chủ yếu là… mì tôm ạ’". Mẹ lắc đầu: "Không được, con phải ăn cơm, ăn rau nhiều để có sức mà học. Cà phê
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Huỳnh Quang Vinh
Dung lượng: 246,62KB| Lượt tài: 0
Loại file: docx
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)