KỂ CHUYỆN TƯỞNG TƯỢNG MƯỜI NĂM TRỞ LẠI TRƯỜNG CŨ
Chia sẻ bởi Dương Ngọc Tỉnh |
Ngày 17/10/2018 |
36
Chia sẻ tài liệu: KỂ CHUYỆN TƯỞNG TƯỢNG MƯỜI NĂM TRỞ LẠI TRƯỜNG CŨ thuộc Ngữ văn 6
Nội dung tài liệu:
Đề bài
Tưởng tượng sau mười năm quay lại trường cũ.
Mở bài
Giới thiệu thời gian tâm trạng về thăm trường ngôi trường tuổi thơ sau mười năm.
Thân bài
Sự thay đổi của ngôi trường
Thay đổi về lớp học bàn ghế
Niềm vui về sự thay đổi của quê hương, mái trường, cuộc sống. Kỉ niệm về ngôi trường hằn sâu
Tình cảm của người thầy đối với mình và mình đối với thầy giáo, trò truyện giữa hai người
Kết bài
Suy nghĩ của bản thân
Hơn mười năm xa quê, xa mái trường thân thương, nơi đã từng dạy dỗ tôi trong những năm tháng đầu tiên của tuổi học trò.
Hôm nay, tôi mới có dịp trở về quê hương, trở về với ngôi trường yêu dấu này, lòng tôi bồi hối xôn xao khó tả. Bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu “Quê mình bây giờ thế nào nhỉ? Ngôi trường ngày xưa mình học có còn nữa không? ...Rồi tôi mường tượng như mình đang đứng trước cổng của ngôi trường cũ.
Ngôi trường lợp lá ngày nào không còn nữa, thay vào đó là một ngôi trường mới xây, nhìn từ xa những mảng tường trắng, ngói đỏ nhữ những cánh hoa lấp lánh.
Tôi bước vào cổng trường vừa ngỡ ngàng vừa thấy thân quen. Tường vôi trắng cánh cửa xanh, bàn ghế gố soan nổi vân như lụa. Tôi thấy tất cả đều sáng lên thơm tho trong nắng mùa thu.
Đứng dưới mái trường mới, lòng tôi tràn ngập một niềm vui. Vui vì sự đi lên, thay da đổi thịt của quê hương, vui vì từ nay trẻ em đến trường không còn vất vả như chúng tôi thưở trước. Tôi còn nhớ mỗi khi có trận mưa lớn thầy trò phải dồn bàn ghế lại ngồi sát vào nhau để tránh nước mưa vì mái lá lâu ngày đã nát hết. Rồi những ngày mưa rông giá rét, gió lạnh từ ngoài thổi vào lớp khiến chúng tôi lạnh buốt đến thấu xương. Giờ đây cái cảnh đó không còn nữa, lớp học bây giờ ấm cúng, khang trang đẹp đẽ biết nhường nào.
Đang mải ngắm quang cảnh ở trường, bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Giật mình quay lại, tôi nhận ra thầy Hiệu trưởng. Thầy bây giờ đã già nhiều, mái tóc thầy bạc trắng, đôi mắt dường như cũng mờ đi bởi tôi thấy thầy đeo tròng kính rất dày. Tôi cúi mình chào thầy, thầy khẽ nói:
- Hùng về thăm trường phải không?
Tôi không ngờ thầy nhận ra và nhớ tên tôi. Thật cảm động, tôi nắm chặt tay thầy, không hiểu sao lúc ấy hai hàng nước mắt của tôi cứ lẩ chả rơi. Thầy mời tôi vào phòng Hiệu trưởng. Thầy kể cho tôi nghe rất nhiều về sự thay đổi của trường. Tôi cũng kể cho thầy nghe những thành tích mà tôi đạt được từ sau khi chuyển trường lên thành phố. Thầy chúc mừng sự thành công của tôi.
Đang mải suy tư với sự tưởng tượng của mình, bỗng xe ô tô hãm phanh dừng két lại, tiếng anh phụ xe cất lên: “Tới bến rồi xin mời bà con cô bác xuống xe...”. Tôi giật mình nhìn ra đúng là quê mình rồi, tôi xuống xe và mong rằng tất cả những gì mà tôi tưởng tượng đều trở thành sự thật. Tôi hối hả đi mong sao cho chóng đến trường.
Tưởng tượng sau mười năm quay lại trường cũ.
Mở bài
Giới thiệu thời gian tâm trạng về thăm trường ngôi trường tuổi thơ sau mười năm.
Thân bài
Sự thay đổi của ngôi trường
Thay đổi về lớp học bàn ghế
Niềm vui về sự thay đổi của quê hương, mái trường, cuộc sống. Kỉ niệm về ngôi trường hằn sâu
Tình cảm của người thầy đối với mình và mình đối với thầy giáo, trò truyện giữa hai người
Kết bài
Suy nghĩ của bản thân
Hơn mười năm xa quê, xa mái trường thân thương, nơi đã từng dạy dỗ tôi trong những năm tháng đầu tiên của tuổi học trò.
Hôm nay, tôi mới có dịp trở về quê hương, trở về với ngôi trường yêu dấu này, lòng tôi bồi hối xôn xao khó tả. Bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu “Quê mình bây giờ thế nào nhỉ? Ngôi trường ngày xưa mình học có còn nữa không? ...Rồi tôi mường tượng như mình đang đứng trước cổng của ngôi trường cũ.
Ngôi trường lợp lá ngày nào không còn nữa, thay vào đó là một ngôi trường mới xây, nhìn từ xa những mảng tường trắng, ngói đỏ nhữ những cánh hoa lấp lánh.
Tôi bước vào cổng trường vừa ngỡ ngàng vừa thấy thân quen. Tường vôi trắng cánh cửa xanh, bàn ghế gố soan nổi vân như lụa. Tôi thấy tất cả đều sáng lên thơm tho trong nắng mùa thu.
Đứng dưới mái trường mới, lòng tôi tràn ngập một niềm vui. Vui vì sự đi lên, thay da đổi thịt của quê hương, vui vì từ nay trẻ em đến trường không còn vất vả như chúng tôi thưở trước. Tôi còn nhớ mỗi khi có trận mưa lớn thầy trò phải dồn bàn ghế lại ngồi sát vào nhau để tránh nước mưa vì mái lá lâu ngày đã nát hết. Rồi những ngày mưa rông giá rét, gió lạnh từ ngoài thổi vào lớp khiến chúng tôi lạnh buốt đến thấu xương. Giờ đây cái cảnh đó không còn nữa, lớp học bây giờ ấm cúng, khang trang đẹp đẽ biết nhường nào.
Đang mải ngắm quang cảnh ở trường, bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Giật mình quay lại, tôi nhận ra thầy Hiệu trưởng. Thầy bây giờ đã già nhiều, mái tóc thầy bạc trắng, đôi mắt dường như cũng mờ đi bởi tôi thấy thầy đeo tròng kính rất dày. Tôi cúi mình chào thầy, thầy khẽ nói:
- Hùng về thăm trường phải không?
Tôi không ngờ thầy nhận ra và nhớ tên tôi. Thật cảm động, tôi nắm chặt tay thầy, không hiểu sao lúc ấy hai hàng nước mắt của tôi cứ lẩ chả rơi. Thầy mời tôi vào phòng Hiệu trưởng. Thầy kể cho tôi nghe rất nhiều về sự thay đổi của trường. Tôi cũng kể cho thầy nghe những thành tích mà tôi đạt được từ sau khi chuyển trường lên thành phố. Thầy chúc mừng sự thành công của tôi.
Đang mải suy tư với sự tưởng tượng của mình, bỗng xe ô tô hãm phanh dừng két lại, tiếng anh phụ xe cất lên: “Tới bến rồi xin mời bà con cô bác xuống xe...”. Tôi giật mình nhìn ra đúng là quê mình rồi, tôi xuống xe và mong rằng tất cả những gì mà tôi tưởng tượng đều trở thành sự thật. Tôi hối hả đi mong sao cho chóng đến trường.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Dương Ngọc Tỉnh
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)