Kể chuyện sáng tạo
Chia sẻ bởi Doãn Đức Hải |
Ngày 18/10/2018 |
20
Chia sẻ tài liệu: Kể chuyện sáng tạo thuộc Ngữ văn 6
Nội dung tài liệu:
Tôi tên là Mã Lương. Khi tôi đang ngồi trên tầng chóp của dãy núi hùng vĩ, cầm cây bút thần, bỗng tôi nhớ lại những ngày rất xa xưa khi tôi còn bé.
Tôi là một cậu bé được mọi người khen là “Cậu bé thông minh”. Tôi mồ côi cha từ sớm. Ngày ngày tôi tự đi kiếm củi nuôi thân. Tôi rất ham mê học vẽ suốt ngày, đi đâu tôi cũng trổ tài vẽ của mình. Chỉ tiếc là tôi không có bút vẽ, tôi ước sao bụt hiện lên và tặng tôi một cái bút. Đêm đêm, tôi mệt quá, vừa ngả lưng xuống chiếu tôi đã ngủ và vào trong mơ từ lúc nào. Trong giấc mơ có một tiên ông hiện lên và nói: “Cháu là một cậu bé có tài, nên ta quyết định tặng cho cháu cây bút này”. Cây bút màu vàng sáng chói, làm tôi bừng tỉnh dậy và nghĩ “Đó chỉ là giấc mơ mà thôi”. Nhưng đâu có phải, có thứ gì đó cồm cộm trong bàn tay tôi. Khi mở ra, đó chính là cây bút mà tiên ông đã tằng cho mình trong giấc mơ. Tôi bèn tự véo má xem mơ hay thực. Tôi thấy đau và bò lổm ngổm trên bàn. Đây đúng là sự thực rồi. Có bút vẽ tôi liền lấy tờ giấy ra, vẽ một con hạc, bất chợt nó tung cánh bay. Từ đó tôi mới tin đó là cây bút thần.
Sáng sớm tinh mơ, tôi không đi kiếm củi như thường lệ, mà đi gõ cửa các nhà hàng xóm, xem họ cần gì nhất. Người thì cần cái cày, người thì cần cái thùng đựng nước,… Tôi rất sung sướng để vẽ giúp họ. Ai cũng yêu mến và cảm ơn lòng tốt của tôi. Nhưng rủi thay, câu chuyện về cây bút thần đã vào tai một tên địa chủ tham lam. Hắn bắt nhốt tôi vào chuồng ngựa vừa hôi vừa lạnh. Tôi tự vẽ cho mình những chiếc bánh và lò sưởi để nuôi thân trong chuồng. Hắn nghĩ “Mã Lương đã chết” nên bèn vào chuồng ngựa xem xét. Tôi đã vẽ một cái thang từ lúc nào, khi hắn bước được ba bước, hắn đã bị ngã. Tôi phóng ngựa phi. Đi chưa được bao xa, đằng sau có tiếng náo loạn. Tôi quay ra và bắn trúng tên địa chủ. Tôi dừng chân tại một thị trấn nhỏ, làm nghề bán tranh kiếm sống. Nhưng những bức tôi vẽ đều thiếu một chi tiết quan trọng. Ví dụ như chim mất mỏ,… Hôm đó tôi vẽ cò mất mắt, một giọt mực bị rơi xuống đúng chỗ mắt cò, cò bèn tung cánh bay lên trời. Những tên mách lẻo đã tố cáo tới tai nhà vua và tôi bị bắt vào kinh đô. Tôi đã được nghe nhiều về việc vua rất dã man với những người nghèo. Hắn đã nhốt tôi xuống ngục và cướp cây bút thần. Ở ngục nhưng tôi nắm khá rõ những gì hắn muốn. Hắn vẽ nhiều núi vàng nhưng thực ra hắn đang vẽ núi đá. Vẽ xong đá từ trên núi làm gãy chân hắn. Hẵn vẫn chưa nguôi lòng tham, hắn lại vẽ thêm một thỏi vàng, chưa vừa ý hắn lại vẽ dài hơn. Nhưng hóa ra đó là một con mãng xà kinh tởm. May mà có người giúp, nếu không hắn đã nằm gọn trong bụng mãng xà rồi. Hắn biết không có tôi hắn không thể vẽ được, hắn đã ra lệnh cho tôi vẽ biển, tôi vẽ biển. Hắn bắt tôi vẽ cá, vẽ gió, tôi vẽ liền. Tôi vẽ thuyền để hắn đi ngắm cảnh biển. Hắn bảo cho gió to thêm, tôi đồng ý. Hắn lại đổi ý cho gió nhỏ thôi. Coi như tôi không nghe thấy, tôi vẽ gió to hơn, có bão , sấm chớp, lốc xoáy, mây đen ùn ùn. Hắn cứ bảo cho gió nhỏ bao nhiêu, tôi vẽ gió to thêm bấy nhiêu. Cuối cùng thuyền bị lật. Hắn không biết bơi và chết đuối. Nhân dân cảm tạ tôi rất nhiều.
Sau khi giết tên vua độc ác, tham lam, tôi bèn trở về quê và giúp nhân dân nghèo. Tôi muốn trở thành một người nghệ sĩ vừa có tài, vừa có tâm. Trong xã hội này sẽ không có những kẻ tham lam hay những người đói nghèo nữa.
Tôi là một cậu bé được mọi người khen là “Cậu bé thông minh”. Tôi mồ côi cha từ sớm. Ngày ngày tôi tự đi kiếm củi nuôi thân. Tôi rất ham mê học vẽ suốt ngày, đi đâu tôi cũng trổ tài vẽ của mình. Chỉ tiếc là tôi không có bút vẽ, tôi ước sao bụt hiện lên và tặng tôi một cái bút. Đêm đêm, tôi mệt quá, vừa ngả lưng xuống chiếu tôi đã ngủ và vào trong mơ từ lúc nào. Trong giấc mơ có một tiên ông hiện lên và nói: “Cháu là một cậu bé có tài, nên ta quyết định tặng cho cháu cây bút này”. Cây bút màu vàng sáng chói, làm tôi bừng tỉnh dậy và nghĩ “Đó chỉ là giấc mơ mà thôi”. Nhưng đâu có phải, có thứ gì đó cồm cộm trong bàn tay tôi. Khi mở ra, đó chính là cây bút mà tiên ông đã tằng cho mình trong giấc mơ. Tôi bèn tự véo má xem mơ hay thực. Tôi thấy đau và bò lổm ngổm trên bàn. Đây đúng là sự thực rồi. Có bút vẽ tôi liền lấy tờ giấy ra, vẽ một con hạc, bất chợt nó tung cánh bay. Từ đó tôi mới tin đó là cây bút thần.
Sáng sớm tinh mơ, tôi không đi kiếm củi như thường lệ, mà đi gõ cửa các nhà hàng xóm, xem họ cần gì nhất. Người thì cần cái cày, người thì cần cái thùng đựng nước,… Tôi rất sung sướng để vẽ giúp họ. Ai cũng yêu mến và cảm ơn lòng tốt của tôi. Nhưng rủi thay, câu chuyện về cây bút thần đã vào tai một tên địa chủ tham lam. Hắn bắt nhốt tôi vào chuồng ngựa vừa hôi vừa lạnh. Tôi tự vẽ cho mình những chiếc bánh và lò sưởi để nuôi thân trong chuồng. Hắn nghĩ “Mã Lương đã chết” nên bèn vào chuồng ngựa xem xét. Tôi đã vẽ một cái thang từ lúc nào, khi hắn bước được ba bước, hắn đã bị ngã. Tôi phóng ngựa phi. Đi chưa được bao xa, đằng sau có tiếng náo loạn. Tôi quay ra và bắn trúng tên địa chủ. Tôi dừng chân tại một thị trấn nhỏ, làm nghề bán tranh kiếm sống. Nhưng những bức tôi vẽ đều thiếu một chi tiết quan trọng. Ví dụ như chim mất mỏ,… Hôm đó tôi vẽ cò mất mắt, một giọt mực bị rơi xuống đúng chỗ mắt cò, cò bèn tung cánh bay lên trời. Những tên mách lẻo đã tố cáo tới tai nhà vua và tôi bị bắt vào kinh đô. Tôi đã được nghe nhiều về việc vua rất dã man với những người nghèo. Hắn đã nhốt tôi xuống ngục và cướp cây bút thần. Ở ngục nhưng tôi nắm khá rõ những gì hắn muốn. Hắn vẽ nhiều núi vàng nhưng thực ra hắn đang vẽ núi đá. Vẽ xong đá từ trên núi làm gãy chân hắn. Hẵn vẫn chưa nguôi lòng tham, hắn lại vẽ thêm một thỏi vàng, chưa vừa ý hắn lại vẽ dài hơn. Nhưng hóa ra đó là một con mãng xà kinh tởm. May mà có người giúp, nếu không hắn đã nằm gọn trong bụng mãng xà rồi. Hắn biết không có tôi hắn không thể vẽ được, hắn đã ra lệnh cho tôi vẽ biển, tôi vẽ biển. Hắn bắt tôi vẽ cá, vẽ gió, tôi vẽ liền. Tôi vẽ thuyền để hắn đi ngắm cảnh biển. Hắn bảo cho gió to thêm, tôi đồng ý. Hắn lại đổi ý cho gió nhỏ thôi. Coi như tôi không nghe thấy, tôi vẽ gió to hơn, có bão , sấm chớp, lốc xoáy, mây đen ùn ùn. Hắn cứ bảo cho gió nhỏ bao nhiêu, tôi vẽ gió to thêm bấy nhiêu. Cuối cùng thuyền bị lật. Hắn không biết bơi và chết đuối. Nhân dân cảm tạ tôi rất nhiều.
Sau khi giết tên vua độc ác, tham lam, tôi bèn trở về quê và giúp nhân dân nghèo. Tôi muốn trở thành một người nghệ sĩ vừa có tài, vừa có tâm. Trong xã hội này sẽ không có những kẻ tham lam hay những người đói nghèo nữa.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Doãn Đức Hải
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)