GỬI EM MÙA THÁNG 7
Chia sẻ bởi Hải Nguyên Văn |
Ngày 19/10/2018 |
24
Chia sẻ tài liệu: GỬI EM MÙA THÁNG 7 thuộc Tiếng Anh 9
Nội dung tài liệu:
GỬI EM MÙA THÁNG 7
Dấu yêu biết không, những ngày không gặp nhau anh mới cảm nhận là em quan trọng với anh biết nhường nào...
Giờ đây mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày anh lại sống trong nỗi nhớ và nỗi mong chờ của sự cô đơn. Những lúc như thế này anh lại góp nhặt những nỗi lòng ấp ủ của riêng anh viết gửi cho em những dòng tâm sự của tháng ngày.
"Sự xuất hiện của em đã để lại trong anh bao nỗi nhớ. Cảm ơn cuộc đời đã cho anh được gặp em". Thêm một lá thư nữa anh lại viết mà không dám gửi đến em. Từ khi chúng mình quen nhau cho tới hôm nay, không lúc nào anh không nghĩ về em cả. Anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ em trong những lúc anh đang làm và ngay cả những lúc anh mơ màng trong giấc ngủ nữa. Dấu yêu có biết không? Đã có lúc anh nghĩ rằng: "Mình đâu việc gì phải yêu thương một người", mình đâu nhất thiết phải có người yêu, mình đâu cần tìm một cảm giác yêu đương làm gì? Mình chỉ cần làm việc thật tốt, có một nghề nghiệp ổn định, kết giao được nhiều bạn bè tốt hiểu, thông cảm và chia những niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống cùng với mình là đủ rồi…
Nhưng từ khi gặp và quen em đến giờ anh không còn mang trong đầu những suy nghĩ ấy nữa mà hình như có một dòng suy nghĩ đôi lúc mơ hồ, đôi lúc lại rất thực tế hình thành trong anh. Anh cảm thấy yêu đời hơn, phấn chấn hơn, anh không còn giữ lấy tư tưởng cố hữu và bảo thủ ấy nữa, anh cảm thấy mình hoà đồng với mọi người, với bạn bè và năng động lên rất nhiều. Và một điều lạ thường là trái tim khô khan, nguội lạnh của anh đã tìm được nhựa sống và hình như nó đang ấm dần lên… Hai mươi mấy tuổi đời rồi lần đầu tiên anh mới cảm nhận trái tim mình thật sự rung động trước một người con gái, lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng mình đang… yêu.
Dấu yêu yêu thương, có lẽ một ngày nào đó, khi mà Thượng Đế thực sự cho anh sự can đảm để gửi đến em những dòng tâm sự này thì đó là sự hạnh phúc của riêng anh. Và khi nhận được nó chắc hẳn em cũng sẽ cảm thấy bất ngờ lắm phải không? Có lẽ là như thế! Đã có nhiều người bạn, rồi kể cả những đồng nghiệp làm chung công ty đã góp ý với anh rằng: "Hãy luôn tự tin ở chính mình, tin vào tình yêu mà mình đã dành cho cô ấy, hãy can đảm bày tỏ cho cô ấy biết đi". Nhưng dấu yêu ơi! Anh thật sự không can đảm chút nào. Có đôi lúc lý trí anh mách bảo là khi gặp em, anh sẽ nói cho em nghe tất cả, sẽ nói cho em nghe tất cả của lòng anh. Nhưng rồi đến khi gặp em, khi đối diện với em, với ánh mắt dịu dàng đằm thắm ấy anh lại ngại ngần như thế nào ấy, bao nhiêu điều anh muốn nói, bao nhiêu suy nghĩ anh đã chuẩn bị từ trước, nó bắt đầu luẩn quẩn, nó bắt đầu lộn xộn và tan biến đi đâu mất cả, chỉ biết nhìn em thôi.
Giờ làm sao đây? Em có thể chỉ cho anh, anh phải làm như thế nào mới có đủ tự tin khi đối diện cùng em đây!. Chẳng lẽ cứ để nó như thế này mãi sao? Thật tệ và thật buồn! Anh thật khờ khạo và ngốc nghếch quá phải không em? Có một câu nói rằng: "Có bao giờ bạn nói với người ấy rằng bạn cảm mến người ấy chưa? Nếu bạn nói có thể họ sẽ khiến bạn đau lòng, nhưng nếu bạn không nói thì có thể bạn sẽ làm đau lòng họ". Nhưng sự vị kỉ trong anh lại không cho phép anh nghĩ quá nhiều như thế, chắc có lẽ là anh sợ sự thất bại, sợ khi nói cho em nghe rồi anh lại để mất em… Và như thế thì anh sẽ khổ sở biết bao! Cuộc sống còn gì là ý nghĩa nữa!.
Dấu yêu biết không, những ngày không gặp nhau anh mới cảm nhận là em quan trọng với anh biết nhường nào, anh cứ cảm thấy nhớ nhớ, thấy thiếu một cái gì đó mà không ai có thể bù đắp được, khi không gặp em anh cảm thấy buồn chán và cô đơn lắm! Hiện giờ tâm trạng của em như thế nào? Em có như anh không? Em có cảm thấy vui nhiều khi nhìn thấy anh không? Bây giờ đã là 4h sáng rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là anh có thể gặp em, được nhìn thấy em đang tự tin vui bước đến chỗ làm. Em có biết những lúc như thế anh thật sự hạnh phúc lắm không?
Cảm ơn em đã khơi dậy những cung bậc tình cảm sâu kín trong lòng anh... (Ảnh minh họa)
Dấu yêu biết không, những ngày không gặp nhau anh mới cảm nhận là em quan trọng với anh biết nhường nào...
Giờ đây mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày anh lại sống trong nỗi nhớ và nỗi mong chờ của sự cô đơn. Những lúc như thế này anh lại góp nhặt những nỗi lòng ấp ủ của riêng anh viết gửi cho em những dòng tâm sự của tháng ngày.
"Sự xuất hiện của em đã để lại trong anh bao nỗi nhớ. Cảm ơn cuộc đời đã cho anh được gặp em". Thêm một lá thư nữa anh lại viết mà không dám gửi đến em. Từ khi chúng mình quen nhau cho tới hôm nay, không lúc nào anh không nghĩ về em cả. Anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ em trong những lúc anh đang làm và ngay cả những lúc anh mơ màng trong giấc ngủ nữa. Dấu yêu có biết không? Đã có lúc anh nghĩ rằng: "Mình đâu việc gì phải yêu thương một người", mình đâu nhất thiết phải có người yêu, mình đâu cần tìm một cảm giác yêu đương làm gì? Mình chỉ cần làm việc thật tốt, có một nghề nghiệp ổn định, kết giao được nhiều bạn bè tốt hiểu, thông cảm và chia những niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống cùng với mình là đủ rồi…
Nhưng từ khi gặp và quen em đến giờ anh không còn mang trong đầu những suy nghĩ ấy nữa mà hình như có một dòng suy nghĩ đôi lúc mơ hồ, đôi lúc lại rất thực tế hình thành trong anh. Anh cảm thấy yêu đời hơn, phấn chấn hơn, anh không còn giữ lấy tư tưởng cố hữu và bảo thủ ấy nữa, anh cảm thấy mình hoà đồng với mọi người, với bạn bè và năng động lên rất nhiều. Và một điều lạ thường là trái tim khô khan, nguội lạnh của anh đã tìm được nhựa sống và hình như nó đang ấm dần lên… Hai mươi mấy tuổi đời rồi lần đầu tiên anh mới cảm nhận trái tim mình thật sự rung động trước một người con gái, lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng mình đang… yêu.
Dấu yêu yêu thương, có lẽ một ngày nào đó, khi mà Thượng Đế thực sự cho anh sự can đảm để gửi đến em những dòng tâm sự này thì đó là sự hạnh phúc của riêng anh. Và khi nhận được nó chắc hẳn em cũng sẽ cảm thấy bất ngờ lắm phải không? Có lẽ là như thế! Đã có nhiều người bạn, rồi kể cả những đồng nghiệp làm chung công ty đã góp ý với anh rằng: "Hãy luôn tự tin ở chính mình, tin vào tình yêu mà mình đã dành cho cô ấy, hãy can đảm bày tỏ cho cô ấy biết đi". Nhưng dấu yêu ơi! Anh thật sự không can đảm chút nào. Có đôi lúc lý trí anh mách bảo là khi gặp em, anh sẽ nói cho em nghe tất cả, sẽ nói cho em nghe tất cả của lòng anh. Nhưng rồi đến khi gặp em, khi đối diện với em, với ánh mắt dịu dàng đằm thắm ấy anh lại ngại ngần như thế nào ấy, bao nhiêu điều anh muốn nói, bao nhiêu suy nghĩ anh đã chuẩn bị từ trước, nó bắt đầu luẩn quẩn, nó bắt đầu lộn xộn và tan biến đi đâu mất cả, chỉ biết nhìn em thôi.
Giờ làm sao đây? Em có thể chỉ cho anh, anh phải làm như thế nào mới có đủ tự tin khi đối diện cùng em đây!. Chẳng lẽ cứ để nó như thế này mãi sao? Thật tệ và thật buồn! Anh thật khờ khạo và ngốc nghếch quá phải không em? Có một câu nói rằng: "Có bao giờ bạn nói với người ấy rằng bạn cảm mến người ấy chưa? Nếu bạn nói có thể họ sẽ khiến bạn đau lòng, nhưng nếu bạn không nói thì có thể bạn sẽ làm đau lòng họ". Nhưng sự vị kỉ trong anh lại không cho phép anh nghĩ quá nhiều như thế, chắc có lẽ là anh sợ sự thất bại, sợ khi nói cho em nghe rồi anh lại để mất em… Và như thế thì anh sẽ khổ sở biết bao! Cuộc sống còn gì là ý nghĩa nữa!.
Dấu yêu biết không, những ngày không gặp nhau anh mới cảm nhận là em quan trọng với anh biết nhường nào, anh cứ cảm thấy nhớ nhớ, thấy thiếu một cái gì đó mà không ai có thể bù đắp được, khi không gặp em anh cảm thấy buồn chán và cô đơn lắm! Hiện giờ tâm trạng của em như thế nào? Em có như anh không? Em có cảm thấy vui nhiều khi nhìn thấy anh không? Bây giờ đã là 4h sáng rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là anh có thể gặp em, được nhìn thấy em đang tự tin vui bước đến chỗ làm. Em có biết những lúc như thế anh thật sự hạnh phúc lắm không?
Cảm ơn em đã khơi dậy những cung bậc tình cảm sâu kín trong lòng anh... (Ảnh minh họa)
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Hải Nguyên Văn
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)