GIAO AN
Chia sẻ bởi Ngô Mạnh Hùng |
Ngày 19/03/2024 |
42
Chia sẻ tài liệu: GIAO AN thuộc Công nghệ thông tin
Nội dung tài liệu:
Gồm những bài
thơ trăng của Hân
Nhắn hỏi
Trăng treo đầu cao
lòng những dạt dào
Trăng xuống bãi thấp
tiếc mộng chiêm bao
Trăng nơi xôn xao
nhớ người xuống núi
Trăng ơi khi nao
thì trời sẽ tối ?
để ta lao đao
ánh vàng khóc nuối
Cho bố trong trại Cải Tạo
Trăng treo đầu cao
dịu dàng ánh sáng
Cha chốn lao tù
chắc cũng hân hoan
Ôm đàn hỏi trăng
một mình một bóng
rồi có bâng khuâng
như tôi chiếc bóng
Hát nhỏ với trăng
về đây ánh trắng
bàng bạc lòng chàng
khối tình vỡ tan
Lên tiếng gọi trăng
thuở tình đã vắng
thì dọi làm chi
ánh vàng ngọt đắng ?
Với Trăng
Gởi các em tôi
Như đàn chim nhỏ
dấu mỏ trong rơm
buổi sớm đến trường
vấn vương trăng đọng
Bóng trăng trắng ngà
nhớ chi bao la
Khóc chi đậm đà
khi thời đã qua
Bóng trăng trắng ngà
ta với cỏ hoa
tắm trong ánh bạc
phơi niềm xót xa
Bóng trăng trắng ngà
Này trăng bao la
khi về bên ấy
đừng kể chuyện ta:
Nguyệt bạch
Bóng trăng trắng ngà
Có cha đi xa
có mẹ chợt già
ôm mối sầu đau
Bóng trăng trắng ngà
Em cứ xôn xao
để chị khóc nuối
Rồi đời cũng qua ....
Tưởng trăng rũ dáng bên cầu
Dòng xuôi nước chảy dạ sầu khôn khuây
gieo chi ánh bạc vơi đầy ?
ngỡ rằng nước mắt cho ngày lớn khôn
Nguyệt khúc
Ngọc Hân tựa cửa ra vào
hỏi trăng, trăng rụng, hỏi đào, đào rơi
cánh hồng tơi tả muôn nơi
Quang Trung chàng hỡi sầu vơi hay đầy?
Ngọc Hân
Có những ngày
gió lất lây
sầu đất nước
làm sao khuây?
ôm trăng đầy
hát dưới cây
bao giờ hết
kiếp đọa đày?
Con chim gầy
khóc tình say
sao em ngủ
mặc mưa bay?
Thơ ba chữ
Áo em dài
mắt ngọc trai
em còn nhỏ
sầu có hay?
Tóc em dầy
tình đắp xây
bên thềm cũ
nắng quắt quay
Gót trang đài
em qua đây
ta đứng ngóng
dáng thơ ngây
Đời miệt mài
những chua cay
lệ nuối tiếc
lời chân mây
Nỗi u hoài
chẳng đổi thay
tim rướm máu
giọt ngắn dài
Mộng xum vầy
vỡ từ nay
thì xin để
một lần say
thôi ta về
kể từ đây
như huyễn mộng
chuyện không may
tựa lá bài
úp trên tay
còn hay mất
biết trách ai
và lời thề
nợ trả vay
kiếp sau nữa
sẽ trao tay
ngàn năm mãi
vẫn đợi ngày
tình dẫu mất
chẳng phôi phai....
Trăng mềm như mật ngọt
sao lòng vẫn héo hon
Trăng ơi! Ta muốn khóc
từ độ người không còn
Trăng buồn ánh vàng vọt
ngựa gầy nản chân bon
Trăng ơi! Ta lạnh quá
từ độ tình mỏi mòn
Trăng sầu
Trăng sầu gieo từng giọt
nốt nhạc buồn sắt son
Trăng ơi! Ta nhức nhối
từ độ mình thấm đòn
Trăng về chiếu rành rọt
soi nỗi nhớ cuồng điên
Trăng ơi! cao chót vót
là mối sầu muôn niên
Trăng buồn phận bèo bọt
kiếp người quá truân chuyên
con chim rướn cổ hót
lời cuối khi tịch viên…
Cuối mùa thôi cũng biếng lười
ngắm trăng soi tỏ xuống đời đổi thay
vời trông theo gió heo may
đùa bên khung cửa nhà ai não nề
khép đôi cánh bướm ê chề
phấn hương tơi tả nẻo mê dặm ngàn
Cuối mùa
Tóc thề đâu dệt bằng tơ
mà buông sợi rũ ngây thơ tuổi hồng
ví em là ánh nguyệt rằm
cho tim vụn vỡ đứng nằm khát khao
Nguyệt rằm
Này người
đứng đó âu sầu
Đêm trăng xõa tóc
bên cầu Hoàng Lan
Này người
tình có chứa chan
Thì xin cởi áo
the vàng xuống đây!
Nỗi lòng Trương Chi
Trăng soi
Đêm trăng
về phố cũ
chạnh lòng
cô lữ
em ơi!!
Chưa vơi
sầu kiếp cũ
chất chồng
đầy vơi
Trăng soi
tình tưởng cũ
nhưng người
bên tôi
nhắc rằng
kỷ niệm cũ
vẫn còn
muôn nơi
Biết rằng
sẽ đau khổ
nhưng đừng
quên tôi!
Cũng đành thôi
Đêm trăng
xõa tóc bên lầu
nâng niu tủi cực
làm sầu riêng tư
nơi đây
đau khổ thừa dư
mà đành thôi
để trang thư
ngại ngùng
Dạ lý hương,
dạ lý hương
đưa chi cánh gió
sầu thương qua hồn ?
Thơm ngát hương,
thơm ngát trăng
niềm riêng
thôi đã
héo mòn,
trăng ơi ...!!
Hoa đêm
Hãy ru em đi
giấc ngủ trưa hiền
bài ca chất ngất
tình mãi chênh vênh
Hãy ôm em đi
vòng tay êm đềm
trong trăng hiu hắt
tình vẫn buồn thêm
Trăng hắt hiu
Hãy hôn em đi
đôi môi ướt mềm
rưng rưng nước mắt
tình đã về đêm
Hãy xa em đi
mưa, nắng bên thềm
vẫn không thay đổi
tình sầu triền miên…
Trăng chìm
Bỗng về đứng đó trầm ngâm
để trăng sao dọi ánh rằm vào tim
chờ khi bóng nguyệt minh chìm
ta lau nước mắt dấu niềm xót xa
Trăng thu
Trăng thu rớt giọt bên thềm
vàng như mật đắng, tình thêm tiêu điều
trách nhau thôi cũng đã nhiều
lặng thinh nên cánh sáo diều nghiêng chao
Đêm
Đêm sáng trăng
bóng chị Hằng
gầy như liễu
Đêm rất dịu
chỉ có ta
nhớ nhạt nhòa
Đêm xa nhà
Thèm chút nắng
sao mãi mưa?
Đêm lưa thưa
đong sao vừa
bao nỗi nhớ?
Đêm trên phố
áo ai bay
tóc buông dài
Đêm miệt mài
tiếng ai hát
Tựa liêu trai
Đêm cỏ may
buồn như sóng
người có hay
Đêm hôm nay
vì chưa say
nên vẫn nhớ ....
Tình cờ
Trăng kia
phải chuyện tình cờ ?
Rụng trên khe núi
hững hờ ngọn cây
Chị Hằng
có ghé xuống đây
Cũng rơi nước mắt
khóc thay chuyện mình
Về đây
Về đây nắng đợi mưa sương
đành sai lời hứa, đành vương khối tình
về đây trăng dọi nhiên minh
khi đi đến đó là mình chia tay
Câu gọi muôn trùng
Trời ơi!
Trăng sao chưa hề lung lay
mà sao hồn muốn vỡ
Trời ơi! Tình chưa phai
mà sao dài hơi thở
Đêm nay trăng rơi
người về bỡ ngỡ
mang sầu từ muôn thuở
ép vào tim tôi
lá rụng chân đồi!
Người từ dang dở
kết thành muôn ngàn đau khổ
bởi người chẳng hiểu tình tôi
người hỡi, người ơi!
chiều về than thở
xin trả lại người tình tôi rực rỡ
lóng lánh hào quang
Trăm năm: chuyện đã muộn màng ....
Trăng tàn
Trăng gieo ánh ngọt bên thềm
đưa tay hốt lấy, ủ mềm lòng ta
trăng tàn, tình cũ xót xa
đưa tim hấng giọt thiết tha gởi người
Nguyệt tận
Ngẩn ngơ
đọc lại bài thơ
nửa đau,
nửa đớn,
nửa ngu ngơ lòng
có ai cất bước theo chồng
cho câu thơ kết,
cho lòng nát tan
trăng tàn,
nguyệt tận,
mây ngang
bài thơ chấm hết,
âm vang não nề!
NHỮNG NHÁNH THƠ TRĂNG
Của: HÂN
thơ trăng của Hân
Nhắn hỏi
Trăng treo đầu cao
lòng những dạt dào
Trăng xuống bãi thấp
tiếc mộng chiêm bao
Trăng nơi xôn xao
nhớ người xuống núi
Trăng ơi khi nao
thì trời sẽ tối ?
để ta lao đao
ánh vàng khóc nuối
Cho bố trong trại Cải Tạo
Trăng treo đầu cao
dịu dàng ánh sáng
Cha chốn lao tù
chắc cũng hân hoan
Ôm đàn hỏi trăng
một mình một bóng
rồi có bâng khuâng
như tôi chiếc bóng
Hát nhỏ với trăng
về đây ánh trắng
bàng bạc lòng chàng
khối tình vỡ tan
Lên tiếng gọi trăng
thuở tình đã vắng
thì dọi làm chi
ánh vàng ngọt đắng ?
Với Trăng
Gởi các em tôi
Như đàn chim nhỏ
dấu mỏ trong rơm
buổi sớm đến trường
vấn vương trăng đọng
Bóng trăng trắng ngà
nhớ chi bao la
Khóc chi đậm đà
khi thời đã qua
Bóng trăng trắng ngà
ta với cỏ hoa
tắm trong ánh bạc
phơi niềm xót xa
Bóng trăng trắng ngà
Này trăng bao la
khi về bên ấy
đừng kể chuyện ta:
Nguyệt bạch
Bóng trăng trắng ngà
Có cha đi xa
có mẹ chợt già
ôm mối sầu đau
Bóng trăng trắng ngà
Em cứ xôn xao
để chị khóc nuối
Rồi đời cũng qua ....
Tưởng trăng rũ dáng bên cầu
Dòng xuôi nước chảy dạ sầu khôn khuây
gieo chi ánh bạc vơi đầy ?
ngỡ rằng nước mắt cho ngày lớn khôn
Nguyệt khúc
Ngọc Hân tựa cửa ra vào
hỏi trăng, trăng rụng, hỏi đào, đào rơi
cánh hồng tơi tả muôn nơi
Quang Trung chàng hỡi sầu vơi hay đầy?
Ngọc Hân
Có những ngày
gió lất lây
sầu đất nước
làm sao khuây?
ôm trăng đầy
hát dưới cây
bao giờ hết
kiếp đọa đày?
Con chim gầy
khóc tình say
sao em ngủ
mặc mưa bay?
Thơ ba chữ
Áo em dài
mắt ngọc trai
em còn nhỏ
sầu có hay?
Tóc em dầy
tình đắp xây
bên thềm cũ
nắng quắt quay
Gót trang đài
em qua đây
ta đứng ngóng
dáng thơ ngây
Đời miệt mài
những chua cay
lệ nuối tiếc
lời chân mây
Nỗi u hoài
chẳng đổi thay
tim rướm máu
giọt ngắn dài
Mộng xum vầy
vỡ từ nay
thì xin để
một lần say
thôi ta về
kể từ đây
như huyễn mộng
chuyện không may
tựa lá bài
úp trên tay
còn hay mất
biết trách ai
và lời thề
nợ trả vay
kiếp sau nữa
sẽ trao tay
ngàn năm mãi
vẫn đợi ngày
tình dẫu mất
chẳng phôi phai....
Trăng mềm như mật ngọt
sao lòng vẫn héo hon
Trăng ơi! Ta muốn khóc
từ độ người không còn
Trăng buồn ánh vàng vọt
ngựa gầy nản chân bon
Trăng ơi! Ta lạnh quá
từ độ tình mỏi mòn
Trăng sầu
Trăng sầu gieo từng giọt
nốt nhạc buồn sắt son
Trăng ơi! Ta nhức nhối
từ độ mình thấm đòn
Trăng về chiếu rành rọt
soi nỗi nhớ cuồng điên
Trăng ơi! cao chót vót
là mối sầu muôn niên
Trăng buồn phận bèo bọt
kiếp người quá truân chuyên
con chim rướn cổ hót
lời cuối khi tịch viên…
Cuối mùa thôi cũng biếng lười
ngắm trăng soi tỏ xuống đời đổi thay
vời trông theo gió heo may
đùa bên khung cửa nhà ai não nề
khép đôi cánh bướm ê chề
phấn hương tơi tả nẻo mê dặm ngàn
Cuối mùa
Tóc thề đâu dệt bằng tơ
mà buông sợi rũ ngây thơ tuổi hồng
ví em là ánh nguyệt rằm
cho tim vụn vỡ đứng nằm khát khao
Nguyệt rằm
Này người
đứng đó âu sầu
Đêm trăng xõa tóc
bên cầu Hoàng Lan
Này người
tình có chứa chan
Thì xin cởi áo
the vàng xuống đây!
Nỗi lòng Trương Chi
Trăng soi
Đêm trăng
về phố cũ
chạnh lòng
cô lữ
em ơi!!
Chưa vơi
sầu kiếp cũ
chất chồng
đầy vơi
Trăng soi
tình tưởng cũ
nhưng người
bên tôi
nhắc rằng
kỷ niệm cũ
vẫn còn
muôn nơi
Biết rằng
sẽ đau khổ
nhưng đừng
quên tôi!
Cũng đành thôi
Đêm trăng
xõa tóc bên lầu
nâng niu tủi cực
làm sầu riêng tư
nơi đây
đau khổ thừa dư
mà đành thôi
để trang thư
ngại ngùng
Dạ lý hương,
dạ lý hương
đưa chi cánh gió
sầu thương qua hồn ?
Thơm ngát hương,
thơm ngát trăng
niềm riêng
thôi đã
héo mòn,
trăng ơi ...!!
Hoa đêm
Hãy ru em đi
giấc ngủ trưa hiền
bài ca chất ngất
tình mãi chênh vênh
Hãy ôm em đi
vòng tay êm đềm
trong trăng hiu hắt
tình vẫn buồn thêm
Trăng hắt hiu
Hãy hôn em đi
đôi môi ướt mềm
rưng rưng nước mắt
tình đã về đêm
Hãy xa em đi
mưa, nắng bên thềm
vẫn không thay đổi
tình sầu triền miên…
Trăng chìm
Bỗng về đứng đó trầm ngâm
để trăng sao dọi ánh rằm vào tim
chờ khi bóng nguyệt minh chìm
ta lau nước mắt dấu niềm xót xa
Trăng thu
Trăng thu rớt giọt bên thềm
vàng như mật đắng, tình thêm tiêu điều
trách nhau thôi cũng đã nhiều
lặng thinh nên cánh sáo diều nghiêng chao
Đêm
Đêm sáng trăng
bóng chị Hằng
gầy như liễu
Đêm rất dịu
chỉ có ta
nhớ nhạt nhòa
Đêm xa nhà
Thèm chút nắng
sao mãi mưa?
Đêm lưa thưa
đong sao vừa
bao nỗi nhớ?
Đêm trên phố
áo ai bay
tóc buông dài
Đêm miệt mài
tiếng ai hát
Tựa liêu trai
Đêm cỏ may
buồn như sóng
người có hay
Đêm hôm nay
vì chưa say
nên vẫn nhớ ....
Tình cờ
Trăng kia
phải chuyện tình cờ ?
Rụng trên khe núi
hững hờ ngọn cây
Chị Hằng
có ghé xuống đây
Cũng rơi nước mắt
khóc thay chuyện mình
Về đây
Về đây nắng đợi mưa sương
đành sai lời hứa, đành vương khối tình
về đây trăng dọi nhiên minh
khi đi đến đó là mình chia tay
Câu gọi muôn trùng
Trời ơi!
Trăng sao chưa hề lung lay
mà sao hồn muốn vỡ
Trời ơi! Tình chưa phai
mà sao dài hơi thở
Đêm nay trăng rơi
người về bỡ ngỡ
mang sầu từ muôn thuở
ép vào tim tôi
lá rụng chân đồi!
Người từ dang dở
kết thành muôn ngàn đau khổ
bởi người chẳng hiểu tình tôi
người hỡi, người ơi!
chiều về than thở
xin trả lại người tình tôi rực rỡ
lóng lánh hào quang
Trăm năm: chuyện đã muộn màng ....
Trăng tàn
Trăng gieo ánh ngọt bên thềm
đưa tay hốt lấy, ủ mềm lòng ta
trăng tàn, tình cũ xót xa
đưa tim hấng giọt thiết tha gởi người
Nguyệt tận
Ngẩn ngơ
đọc lại bài thơ
nửa đau,
nửa đớn,
nửa ngu ngơ lòng
có ai cất bước theo chồng
cho câu thơ kết,
cho lòng nát tan
trăng tàn,
nguyệt tận,
mây ngang
bài thơ chấm hết,
âm vang não nề!
NHỮNG NHÁNH THƠ TRĂNG
Của: HÂN
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Ngô Mạnh Hùng
Dung lượng: |
Lượt tài: 1
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)