đêm khóc
Chia sẻ bởi Nguyễn Trương Vĩnh Bình |
Ngày 12/10/2018 |
198
Chia sẻ tài liệu: đêm khóc thuộc Đọc diễn cảm
Nội dung tài liệu:
Truyện ngắn : Đêm khóc
Doanh Doanh
Đứa bé gái vui sướng cầm lấy cái bánh bông lan nóng hổi mà mẹ nó vừa mới làm. Nó cầm lấy cái bánh cười toe toét nhe cả hàm răng sún trông thật dễ thương. Nó lẳng lặng ra ngoài vườn ngồi trên cái ghế xích đu, vừa đu đưa vừa thưởng thức món ăn mà nó thích nhất.
- Á ! Nó hét lên.
Sau tiếng la thất thanh đó, cái bánh bông lan rơi xuống chân nó dính đầy bùn đất. Nó cúi nhìn cái bánh rồi ngước nhìn “thủ phạm” đã gây ra chuyện này với gương mặt đầy tức giận, nó òa khóc, khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Thằng bé có vẻ hối hận vì đã đá banh vào người em gái nó.
- Lệ ơi ! thôi anh xin lỗi mà ! Thằng bé tha thiết.
Tiếng khóc càng ngày càng to hơn. Thằng bé cau mày, nó hét lên:
- Em hãy nhìn anh này, anh không bao giờ khóc dù có đau đến mấy anh cũng không khóc, nếu anh mà khóc trước mặt em thì anh không phải là thằng anh can đảm, cứng rắn của em nữa.
Nói xong thằng bé bỏ lại con bé trên xích đu, chạy thật nhanh vào nhà. Một lúc sau, thằng bé trở ra với một chiếc vòng gỗ trên tay, nó đưa cho con bé. Đó là chiếc vòng mà nó tự làm. Khu vườn giờ đây chỉ còn những tiếng nấc thật nhỏ, thật nhỏ….
Đêm hôm đó, một cơn mưa phùn ẩm ướt và tối tăm ghé ngang nhà chúng. Hai anh em tụi nó đi ngủ sớm. Nằm lên giường tụi nó đắp mền lên tận cổ. Tụi nó cùng nhau trò chuyện để đợi giấc ngủ đến nhưng chúng không sao ngủ được vì cứ nghĩ đến chuyến đi sáng mai trong lòng hai đứa lại rạo rực. Nhất là thằng bé nó đã chuẩn bị trước mọi thứ từ tối hôm kia. Mà cũng phải thôi vì ngày mai là lần đầu tiên nó được nhìn thấy biển. Cuối cùng thì ngày chúng nó mong đợi cũng đã đến. Vừa xuống xe, thằng bé chạy ào ra biển nhanh như một tia chớp, nhanh đến nổi mẹ nó chỉ mới vừa cầm cái túi hành lý định mang xuống xe quay lại thì nó đã biến mất .
Ôi ! Biển đẹp quá ! Thằng bé trầm trồ.
Trong lúc đó thì con bé đang phụ mẹ xách bao nhiêu là thứ. Con bé đưa mắt lườm thằng bé rồi nó gọi to:
Anh hai ơi, chờ Lệ với.
Tiếng nói từ tít đằng xa vọng ra :
Lại đây, lại đây mau nước biển mát lắm ! Thằng bé gọi.
Mẹ con bé nhìn nó rồi ôn tồn :
Thôi con ra đó chơi với anh hai đi , đưa đồ đây mẹ xách cho.
Dạ ! Con bé kéo cái phao bơi chạy thật nhanh ra chỗ anh nó.
Chúng đùa giỡn với nhau, thằng bé vẩy nước lên mặt em nó rồi nó cười thật to. Con bé cũng không vừa, nó nhân cơ hội không ai để ý làm xì phao anh nó. Một lúc sau, khi đã tắm mệt thằng bé hỏi :
Lệ ơi ! Đói bụng chưa ?
Không, em không thấy đói .Tụi mình chơi xây lâu đài cát không anh hai ? Con bé hỏi.
Thôi anh ra chỗ mẹ đây, anh đói lắm rồi ! Thằng bé nói nhưng con bé không trả lời nó đang mải miết vo tròn những nắm cát.
Thằng bé chạy ào lên bờ, mẹ nó đang kẹp những miếng thịt nguội với bánh mì. Nó đưa tay bốc ổ bánh mì nhai ngốn nghiến. Mẹ nó cười :
Ăn từ từ thôi , coi chừng nghẹn đó, em đâu rồi con ? Bà mẹ hỏi.
Nó đang xây lâu đài cát ở đằng kia kìa, con kêu nó vô mà nó không chịu.
Thôi ăn nhanh đi rồi còn ra chơi với em ! Bà mẹ nói
Thằng bé vội vàng đi ra, nó ngửi thấy mùi ốc nướng ở cái nhà vòm cách chỗ nó đứng không xa. Nó liền đi tới đó ngay, nó ăn tới đĩa ốc thứ hai thì nghe tiếng gọi :
Long ơi, Lệ ơi !
Là giọng của mẹ nó, nó vội vàng trả tiền ốc chạy vọt ra nơi có giọng nói :
Dạ! Dạ! Thằng bé đáp.
Từ đằng xa mẹ nó chạy lại ôm chầm lấy nó :
Từ nãy đến giờ con đi đâu vậy ? Mẹ ra biển tìm hai đứa con mãi mà không thấy.
Con đang ăn ốc ở đằng kia. Thằng bé đưa tay chỉ.
Ủa còn con Lệ đâu rồi ? Bà mẹ hỏi.
Thằng bé ngẩn người ra, hai mẹ con nhìn nhau, cảm giác lo sợ đã dần hiện lên trên nét mặt của hai mẹ con. Thằng bé nắm tay mẹ chạy ra biển nơi
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Trương Vĩnh Bình
Dung lượng: 34,50KB|
Lượt tài: 3
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)