ĐÀN ÔNG NÊN KHÓC?
Chia sẻ bởi Hải Nguyên Văn |
Ngày 02/05/2019 |
34
Chia sẻ tài liệu: ĐÀN ÔNG NÊN KHÓC? thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Ai bảo đàn ông không được khóc?
`Là đàn ông không được khóc!`, anh nói với tôi trong nước mắt giàn giụa - Tôi cảm thấy đôi vai và cái lưng nhỏ bé của mình ướt đẫm nước mắt khi anh áp chặt khuôn mặt `sụt sịt` vào lưng tôi và không chịu để tôi quay sang nhìn!
"Ai nói vậy?" (Said who?) Tôi kiên quyết quay sang nhìn vào đôi mắt vẫn đang khóc ướt sũng và đỏ hoe và hôn nhẹ lên chúng!
"Nếu vui thì mình cười, nếu buồn thì mình khóc! Đó là tự do trên đời của chúng ta!" - Tôi nhìn sâu vào đôi mắt khóc đang bối rối nhìn đi chỗ khác! - Tôi bướng bỉnh luôn muốn bứt phá khỏi mọi "quy luật" của cuộc đời!
Ai nói màu mà chúng ta nhìn thấy là màu đen, hay màu trắng? Ai nói chúng là màu? - Tất cả chỉ là những quy ước! Ai bảo đàn ông đi kiếm tiền, đàn bà lo bếp núc? Ai bảo phụ nữ lớn tuổi không được mặc đồ màu chói? Ai bảo đàn ông trẻ tuổi không được yêu người hơn tuổi mình?
Ai bảo tôi, nếu khi buồn bã thê lương lại phải đeo cái mặt nạ tươi cười ra ngoài đường?Ai bảo đàn ông không được khóc?
Nhưng mọi lời nói khi con người trở nên nhạy cảm dường như càng mong manh hơn. Tôi khẽ thì thầm như thể nếu nói to hơn sẽ làm cung đàn chợt đứt! Tôi chọn kỹ từng từ - tôi vốn nhạy cảm và cảm thấy mình thừa thãi bên nước mắt của người đối diện - không có lời nói nào, chỉ cần sự thấu hiểu lặng im và những cái ôm siết như truyền thêm nghị lực và sức mạnh tình yêu giữa những con người đang tồn tại...
- Anh đang nhớ đến bố mẹ mình phải không? Gật, gật, đôi mắt càng mít ướt hơn! Anh có nụ cười rạng rỡ của mẹ mình và tôi tin chắc, sự thông minh và kiên quyết của bố mình, dù tôi chưa bao giờ được gặp họ! Anh cũng chưa bao giờ được gặp họ! Họ đã qua đời khi anh còn nhỏ...
Thật kỳ lạ, cách một bản nhạc, hay một bộ phim có thể chạm tới nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn chúng ta. Thật kỳ lạ khi ta cho phép mình yếu đuối và nhỏ bé bên những người ta tin yêu và tin tưởng! Thật kỳ lạ khi chúng ta có thể nhìn xuyên thấu một con người khi người ta ngừng nói về mình!
Tôi không thể không viết về cảm xúc của mình, những gì tôi được cảm nhận, nhìn thấy và nghe thấy... Tôi được ban tặng một trái tim biết yêu thương và tôi không ngừng yêu thương...con người, cuộc sống... vạn vật xung quanh tôi! Tôi cứ yêu dù cuộc sống đôi khi còn đầy ghét bỏ. Tôi yêu để xóa nhòa mọi ranh giới, tuổi tác, màu da, Đông - Tây, Bắc-Nam, giới tính, tiền bạc, địa vị...
Người ta hỏi tôi: "Là người miền Bắc, vào miền Nam có khó thích nghi không?" Tôi nhún vai mỉm cười "Miền gì thì cũng là người Việt Nam mà? Món ăn miền gì thì cũng là món ăn Việt Nam mà!" "Nhưng khác!" - người ta nói. "Khác thì mới làm nên cái đẹp và khác nhau trong lối sống và suy nghĩ! Tại sao con người phải giống nhau? Tại sao ta phải nghĩ mình khác để cô lập bản thân mình? Tại sao người ta phải nghĩ mình phải trở nên giống nhau để hòa nhập trong khi mỗi người một khác biệt? Tôi yêu những cái khác biệt làm mỗi con người chúng ta trở thành một cá thể độc lập đó!"
Tôi đã đi quá nhiều, nhìn thấy quá nhiều và trải nghiệm đủ nhiều để đặt cho mình một giới hạn. Tôi chấp nhận quan điểm khác nhau, sở thích khác nhau của con người trong cuộc sống, như thể đơn giản khi chấp nhận việc tôi thích uống trà và bạn tôi thích uống cà phê...
Sự nhạy cảm trong tâm hồn anh làm tôi lắng lại và làm tôi muốn hiểu sâu về anh hơn... Một con người hoạt náo, hay cười... đôi khi lại là con người dễ chảy nước mắt bên trong tâm hồn chỉ khi chúng ta không biết.
"Anh mạnh mẽ nhất khi anh dám khóc vì nước mắt đưa anh xuống tận cùng của tâm hồn mình, để rồi anh trở nên mạnh mẽ hơn khi gạt khô nước mắt!"
Tôi là một người nghệ sĩ và tôi sống với tâm hồn... đừng bảo tôi làm khác đi vì tôi không thể.... Sống và cảm nhận tạo nên con người tôi ngày hôm nay. Tôi đứng cao hay thấp, tôi biết mình vẫn đang đứng vững.
Tôi biết trái tim mình vẫn đang đập mạnh... Tôi nghe lại bài hát từng làm trái tim mình thổn thức khi tôi 21 tuổi... ngày hôm nay, trái tim tôi lại thổn thức với những ước
`Là đàn ông không được khóc!`, anh nói với tôi trong nước mắt giàn giụa - Tôi cảm thấy đôi vai và cái lưng nhỏ bé của mình ướt đẫm nước mắt khi anh áp chặt khuôn mặt `sụt sịt` vào lưng tôi và không chịu để tôi quay sang nhìn!
"Ai nói vậy?" (Said who?) Tôi kiên quyết quay sang nhìn vào đôi mắt vẫn đang khóc ướt sũng và đỏ hoe và hôn nhẹ lên chúng!
"Nếu vui thì mình cười, nếu buồn thì mình khóc! Đó là tự do trên đời của chúng ta!" - Tôi nhìn sâu vào đôi mắt khóc đang bối rối nhìn đi chỗ khác! - Tôi bướng bỉnh luôn muốn bứt phá khỏi mọi "quy luật" của cuộc đời!
Ai nói màu mà chúng ta nhìn thấy là màu đen, hay màu trắng? Ai nói chúng là màu? - Tất cả chỉ là những quy ước! Ai bảo đàn ông đi kiếm tiền, đàn bà lo bếp núc? Ai bảo phụ nữ lớn tuổi không được mặc đồ màu chói? Ai bảo đàn ông trẻ tuổi không được yêu người hơn tuổi mình?
Ai bảo tôi, nếu khi buồn bã thê lương lại phải đeo cái mặt nạ tươi cười ra ngoài đường?Ai bảo đàn ông không được khóc?
Nhưng mọi lời nói khi con người trở nên nhạy cảm dường như càng mong manh hơn. Tôi khẽ thì thầm như thể nếu nói to hơn sẽ làm cung đàn chợt đứt! Tôi chọn kỹ từng từ - tôi vốn nhạy cảm và cảm thấy mình thừa thãi bên nước mắt của người đối diện - không có lời nói nào, chỉ cần sự thấu hiểu lặng im và những cái ôm siết như truyền thêm nghị lực và sức mạnh tình yêu giữa những con người đang tồn tại...
- Anh đang nhớ đến bố mẹ mình phải không? Gật, gật, đôi mắt càng mít ướt hơn! Anh có nụ cười rạng rỡ của mẹ mình và tôi tin chắc, sự thông minh và kiên quyết của bố mình, dù tôi chưa bao giờ được gặp họ! Anh cũng chưa bao giờ được gặp họ! Họ đã qua đời khi anh còn nhỏ...
Thật kỳ lạ, cách một bản nhạc, hay một bộ phim có thể chạm tới nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn chúng ta. Thật kỳ lạ khi ta cho phép mình yếu đuối và nhỏ bé bên những người ta tin yêu và tin tưởng! Thật kỳ lạ khi chúng ta có thể nhìn xuyên thấu một con người khi người ta ngừng nói về mình!
Tôi không thể không viết về cảm xúc của mình, những gì tôi được cảm nhận, nhìn thấy và nghe thấy... Tôi được ban tặng một trái tim biết yêu thương và tôi không ngừng yêu thương...con người, cuộc sống... vạn vật xung quanh tôi! Tôi cứ yêu dù cuộc sống đôi khi còn đầy ghét bỏ. Tôi yêu để xóa nhòa mọi ranh giới, tuổi tác, màu da, Đông - Tây, Bắc-Nam, giới tính, tiền bạc, địa vị...
Người ta hỏi tôi: "Là người miền Bắc, vào miền Nam có khó thích nghi không?" Tôi nhún vai mỉm cười "Miền gì thì cũng là người Việt Nam mà? Món ăn miền gì thì cũng là món ăn Việt Nam mà!" "Nhưng khác!" - người ta nói. "Khác thì mới làm nên cái đẹp và khác nhau trong lối sống và suy nghĩ! Tại sao con người phải giống nhau? Tại sao ta phải nghĩ mình khác để cô lập bản thân mình? Tại sao người ta phải nghĩ mình phải trở nên giống nhau để hòa nhập trong khi mỗi người một khác biệt? Tôi yêu những cái khác biệt làm mỗi con người chúng ta trở thành một cá thể độc lập đó!"
Tôi đã đi quá nhiều, nhìn thấy quá nhiều và trải nghiệm đủ nhiều để đặt cho mình một giới hạn. Tôi chấp nhận quan điểm khác nhau, sở thích khác nhau của con người trong cuộc sống, như thể đơn giản khi chấp nhận việc tôi thích uống trà và bạn tôi thích uống cà phê...
Sự nhạy cảm trong tâm hồn anh làm tôi lắng lại và làm tôi muốn hiểu sâu về anh hơn... Một con người hoạt náo, hay cười... đôi khi lại là con người dễ chảy nước mắt bên trong tâm hồn chỉ khi chúng ta không biết.
"Anh mạnh mẽ nhất khi anh dám khóc vì nước mắt đưa anh xuống tận cùng của tâm hồn mình, để rồi anh trở nên mạnh mẽ hơn khi gạt khô nước mắt!"
Tôi là một người nghệ sĩ và tôi sống với tâm hồn... đừng bảo tôi làm khác đi vì tôi không thể.... Sống và cảm nhận tạo nên con người tôi ngày hôm nay. Tôi đứng cao hay thấp, tôi biết mình vẫn đang đứng vững.
Tôi biết trái tim mình vẫn đang đập mạnh... Tôi nghe lại bài hát từng làm trái tim mình thổn thức khi tôi 21 tuổi... ngày hôm nay, trái tim tôi lại thổn thức với những ước
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Hải Nguyên Văn
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)