CHƯƠNG TRÌNH NGỮ VĂN ĐỊA PHƯƠNG - LAI CHÂU - THƠ DUY TÚ.

Chia sẻ bởi Nguyễn Nhật Minh | Ngày 21/10/2018 | 30

Chia sẻ tài liệu: CHƯƠNG TRÌNH NGỮ VĂN ĐỊA PHƯƠNG - LAI CHÂU - THƠ DUY TÚ. thuộc Bài giảng khác

Nội dung tài liệu:

NGỮ VĂN :
CHƯƠNG TRÌNH ĐỊA PHƯƠNG
Trường : THCS thị trấn Tân Uyên
Giáo viên : Nguyễn Thị Thu

Nguyễn Duy Tú

- Sinh ngày: 13/03/1979
- Quê quán: Giao Nhân - Giao Thủy - Nam Định.
- Hộ khẩuThường trú: Đội 2 Cẩm Trung - Mường Than - Than Uyên - Lai Châu.

* Quá trình công tác:
- Công tác trong ngành GD Lai Châu từ T9 năm 2004.
- Các chức vụ đã từng đảm nhiệm: Giáo viên(2005-2008); Phó Hiệu Trưởng(2008); Hiệu Trưởng(2009-2011) trường THCS Pắc Ta - Tân Uyên Lai Châu.
- Hiện đang công tác tại trường Phổ thông Dân tộc Nội trú huyện Than Uyên - Lai Châu.
Nhà thơ Duy Tú trong Đại hội Chi hội Văn học Nghệ thuật huyện Tân Uyên lần thứ nhất.
- Đã và đang tham gia trong lĩnh vực sáng tác Văn học - Nghệ thuật (Bút danh: Duy Tú).

- Hội viên hội Văn học - Nghệ thuật tỉnh Lai Châu.
- Ủy viên Ban Chấp hành Chi Hội VHNT Huyện Tân Uyên.
- Có nhiều tác phẩm đăng trên các Báo, Tạp chí Trung ương và địa phương.
- Sách đã xuất bản: Tập thơ: "Gió qua đèo Khau Phạ" - Nguyễn Duy Tú - NXB Văn Hóa Dân Tộc, phát hành 2010.
Trước ngày khai giảng năm học mới, học sinh ở miền xuôi được cha mẹ mua sắm cho đầy đủ quần áo, giầy dép, sách vở, bút mực…
Thậm chí các em còn được cha mẹ đưa đến trường trong niềm vui hạnh phúc.
Nhưng học sinh miền núi: các em không có cặp ba lô, không có dép săng-đan…
Hơn thế nữa con đường đến trường của học trò người bản Mung cũng “đặc biệt”: thật xa, thật gập ghềnh, gian khổ:
“Bàn chân nhỏ tõe bùn trong mưa lạnh”;
“Dải quần loe vai áo ướt sương rừng”

Chỉ mỗi hình ảnh: “Bàn chân nhỏ tõe bùn trong mưa lạnh” tác giả đã khắc họa cho người đọc thấy hết nỗi vất vả, nhọc nhằn của các em.

Có lẽ đôi bàn chân ấy dù nhỏ bé nhưng đã không biết bao lần dưới trời mưa lạnh, tõe ra bám chặt vào đất để khỏi trơn trượt khi băng qua rừng, vượt dốc tới trường.
Ngay cả giọng cười của các em cũng run run trong mưa lạnh: “Giọng cười run ô lá cọ che đầu”.
Bao khó khăn ấy có là gì với lũ học trò người bản Mung đâu ! Trên những gương mặt ấy vẫn:
“Rạng ngời lên bao ánh mắt ngây thơ”

Trong bài thơ, hình ảnh: “Học trò người bản Mung đi học” được điệp lại đều đặn ở đầu mỗi khổ thơ như để nhấn mạnh vào cái khác biệt về hoàn cảnh và cuộc sống của các em học sinh vùng núi cao Tây Bắc, gây sự chú ý nơi người đọc, người nghe và cũng là để nối liền mạch cảm xúc của tác giả. Hai khổ thơ đầu là sự vất vả, thiếu thốn, hay nói cách khác, tác giả kể ra rất nhiều cái không có của các em:
Không có cặp ba-lô, không có dép săng-đan, thậm chí chiếc ô che mưa cũng chỉ là tàu lá cọ vừa hái ven rừng...tất cả, tất cả chỉ nhằm để nhấn mạnh lên một cái: "có" - Các em có niềm tin vào con chữ, vào tương lai học tập để mỗi ngày, mỗi ngày: "Từng gương mặt sáng bừng bên trang vở"!
Thế đấy, Học trò người bản Mung rất nghèo về vật chất, ngay cả chiếc cặp đi học cũng chỉ là: "chiếc túi vải mẹ khâu bằng chỉ mộc"(Một loại sợi chỉ tự se bằng vỏ cây lanh của người H`Mông).

Song khép lại bài thơ lại mở ra một tương lai tương sáng nơi các em:
“Tận triền nương tia nắng thắp lên rồi”.
Xin chân thành cảm ơn
sự theo dõi của tất cả các bạn
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Nguyễn Nhật Minh
Dung lượng: | Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)