CHA CỦA CON
Chia sẻ bởi Hải Nguyên Văn |
Ngày 19/10/2018 |
29
Chia sẻ tài liệu: CHA CỦA CON thuộc Tiếng Anh 9
Nội dung tài liệu:
Cha của con
Đã nhiều lần con trách cha lắm! Những nỗi đau mà cha đã để lại cho mẹ và chúng con. Tại sao cha làm thế? Con trách cha thật nhiều.
Hồng Nhung
Chị em con dường như chưa từng một lần được cha đi họp phụ huynh, chưa từng được cha xem bảng điểm tổng kết, được cha ngắm nghía tờ giấy khen dù đã bao lần con lửng lơ để ngỏ... Chúng con đều học nhất nhì trong lớp nhưng chẳng bao giờ thấy cha hỏi han. Chị gái con, chắc là người được cha quan tâm nhiều "hơn một chút" nhưng con biết điều đó là không đủ. Con và cha rất "khắc" tính nhau và hơn nữa, ngày ấy, cha đã làm con bị tổn thương sâu sắc, vết thương giờ vẫn chưa nguôi. Chắc vì thế, con và cha lại càng xa cách nhau, xa quá cha ơi!
Tuổi thơ của chị em con không yên ả như những người khác, không đủ đầy cả về nhiều khía cạnh nhưng chúng con không trách gì cha mẹ. Chúng con có quyền gì mà trách đâu nhưng trong thâm tâm, con rất tủi thân. Con học không phải quá giỏi trong lớp nhưng những kỳ thi, con đều mong được thành tích cao. Con không thông minh như các bạn khác nhưng con tự hào vì điểm trung bình của con không phải ai cũng dễ dàng đạt được. Có điều, cha chẳng quan tâm.
Cha và con cứ như hai người xa lạ. Đã có lúc con tự hỏi: mình có phải là người thừa không? Hay là "mảnh ghép vô dụng" mà một gia đình đáng lẽ không cần phải có?... Gia đình mình từng gặp thật nhiều sóng gió. Đã có lúc con gục khóc trong lớp học vì thoáng nghĩ rằng "chỉ hết giờ học này nữa thôi là con lại phải về nhà, phải đối mặt với những trận cãi cọ, với bầu không khí căng thẳng, mệt mỏi, lạnh lẽo và hoang tàn như một bãi chiến trường". Con sợ lắm! Con sợ mình sẽ gục ngã. Con sợ mình không đủ kiên cường vì chính bản thân con vốn dĩ đã không kiên cường như những người khác. Con sợ mình sẽ hư hỏng mất thôi. Sóng gió rồi cũng qua. Trong tuyệt vọng, con đã chọn cách im lặng, con không nghĩ nữa. Con sẽ dồn đau đớn ấy vào tim. "Ẩn" nó đi thì sẽ không phải đau khổ. Con phải trụ vững. Nếu con ngã rồi mẹ sẽ ra sao? Em của con sẽ ra sao? Từ khi chị xa nhà, con đã sống không còn cho con nữa rồi.
Khi con đậu đại học, cha cũng không cho con theo học trường mà con thích, chỉ đơn giản vì con đã không sáng suốt khi chọn khoa. Cha bắt con đi học trường kia và ngày nhập học của con là ngày mà con đau khổ nhất. Con lê bước đến cổng trường đại học, làm thủ tục mà như làm một cái gì cho chiếu lệ. Con nhìn mái trường mà mình sẽ gắn bó suốt 4 năm với một ánh mắt chẳng khác gì một kẻ vô tình hờ hững. Thậm chí, con chẳng buồn nhờ ai đó đi cùng mình. Con tự ra Hà Nội, tự mình nhập học, lạc lõng trong dòng tân sinh viên với bao nhiêu là ba lô tay nải, phụ huynh kè cặp và khuôn mặt sáng bừng không khí của ngày hội tựu trường...
Nhưng con biết dù con trách cha thật nhiều vì những năm tháng cha đã khiến con không thể nở nụ cười, khiến những suy tư, tình cảm của con không còn vô tư và khoáng đạt như những bạn bè đồng trang lứa... thì lòng tự ái của một người đàn ông không cho phép cha làm trái những gì mà cha đã cố tình thể hiện.
Con biết cha vẫn rất thương và hãnh diện về chị em con dù cha chẳng bao giờ thổ lộ một lời yêu thương, dù cha từng rất lạnh lùng với con... Chắc sẽ chẳng bao giờ cha biết những điều này đâu nhưng con vẫn muốn nói ra. Con đã ấp ủ chúng như những ngọn nến hồng trong bài "Ba ngọn nến".
Con đã rất vui khi lần đầu tiên trong suốt mấy năm, cha mua cho con một món quà. Con còn nhớ trong hôm đi nhập hàng về gần sáng, giữa những túi đào còn lơ lửng hơi nóng của máy xe, cha đưa cho em gái con một cái máy tính. Đó là cái máy Casio 500 MS... cho con.
Từ hồi nhỏ cho tới tận năm 11, con vẫn dùng cái máy nhỏ xíu, chỉ tính được cộng - trừ - nhân - chia, vì con thạo tính tay những bài toán bậc hai, bậc ba phức tạp... Nhưng đến năm lớp 11, con buộc phải nghĩ đến việc thay đổi vì những bài toán, những bài lý, hóa đã vượt xa khả năng của con rồi. Con vui lắm dù cha chẳng nói là cho ai, chẳng đả động gì đến nó nhưng khi con cầm nó trên tay, con
Đã nhiều lần con trách cha lắm! Những nỗi đau mà cha đã để lại cho mẹ và chúng con. Tại sao cha làm thế? Con trách cha thật nhiều.
Hồng Nhung
Chị em con dường như chưa từng một lần được cha đi họp phụ huynh, chưa từng được cha xem bảng điểm tổng kết, được cha ngắm nghía tờ giấy khen dù đã bao lần con lửng lơ để ngỏ... Chúng con đều học nhất nhì trong lớp nhưng chẳng bao giờ thấy cha hỏi han. Chị gái con, chắc là người được cha quan tâm nhiều "hơn một chút" nhưng con biết điều đó là không đủ. Con và cha rất "khắc" tính nhau và hơn nữa, ngày ấy, cha đã làm con bị tổn thương sâu sắc, vết thương giờ vẫn chưa nguôi. Chắc vì thế, con và cha lại càng xa cách nhau, xa quá cha ơi!
Tuổi thơ của chị em con không yên ả như những người khác, không đủ đầy cả về nhiều khía cạnh nhưng chúng con không trách gì cha mẹ. Chúng con có quyền gì mà trách đâu nhưng trong thâm tâm, con rất tủi thân. Con học không phải quá giỏi trong lớp nhưng những kỳ thi, con đều mong được thành tích cao. Con không thông minh như các bạn khác nhưng con tự hào vì điểm trung bình của con không phải ai cũng dễ dàng đạt được. Có điều, cha chẳng quan tâm.
Cha và con cứ như hai người xa lạ. Đã có lúc con tự hỏi: mình có phải là người thừa không? Hay là "mảnh ghép vô dụng" mà một gia đình đáng lẽ không cần phải có?... Gia đình mình từng gặp thật nhiều sóng gió. Đã có lúc con gục khóc trong lớp học vì thoáng nghĩ rằng "chỉ hết giờ học này nữa thôi là con lại phải về nhà, phải đối mặt với những trận cãi cọ, với bầu không khí căng thẳng, mệt mỏi, lạnh lẽo và hoang tàn như một bãi chiến trường". Con sợ lắm! Con sợ mình sẽ gục ngã. Con sợ mình không đủ kiên cường vì chính bản thân con vốn dĩ đã không kiên cường như những người khác. Con sợ mình sẽ hư hỏng mất thôi. Sóng gió rồi cũng qua. Trong tuyệt vọng, con đã chọn cách im lặng, con không nghĩ nữa. Con sẽ dồn đau đớn ấy vào tim. "Ẩn" nó đi thì sẽ không phải đau khổ. Con phải trụ vững. Nếu con ngã rồi mẹ sẽ ra sao? Em của con sẽ ra sao? Từ khi chị xa nhà, con đã sống không còn cho con nữa rồi.
Khi con đậu đại học, cha cũng không cho con theo học trường mà con thích, chỉ đơn giản vì con đã không sáng suốt khi chọn khoa. Cha bắt con đi học trường kia và ngày nhập học của con là ngày mà con đau khổ nhất. Con lê bước đến cổng trường đại học, làm thủ tục mà như làm một cái gì cho chiếu lệ. Con nhìn mái trường mà mình sẽ gắn bó suốt 4 năm với một ánh mắt chẳng khác gì một kẻ vô tình hờ hững. Thậm chí, con chẳng buồn nhờ ai đó đi cùng mình. Con tự ra Hà Nội, tự mình nhập học, lạc lõng trong dòng tân sinh viên với bao nhiêu là ba lô tay nải, phụ huynh kè cặp và khuôn mặt sáng bừng không khí của ngày hội tựu trường...
Nhưng con biết dù con trách cha thật nhiều vì những năm tháng cha đã khiến con không thể nở nụ cười, khiến những suy tư, tình cảm của con không còn vô tư và khoáng đạt như những bạn bè đồng trang lứa... thì lòng tự ái của một người đàn ông không cho phép cha làm trái những gì mà cha đã cố tình thể hiện.
Con biết cha vẫn rất thương và hãnh diện về chị em con dù cha chẳng bao giờ thổ lộ một lời yêu thương, dù cha từng rất lạnh lùng với con... Chắc sẽ chẳng bao giờ cha biết những điều này đâu nhưng con vẫn muốn nói ra. Con đã ấp ủ chúng như những ngọn nến hồng trong bài "Ba ngọn nến".
Con đã rất vui khi lần đầu tiên trong suốt mấy năm, cha mua cho con một món quà. Con còn nhớ trong hôm đi nhập hàng về gần sáng, giữa những túi đào còn lơ lửng hơi nóng của máy xe, cha đưa cho em gái con một cái máy tính. Đó là cái máy Casio 500 MS... cho con.
Từ hồi nhỏ cho tới tận năm 11, con vẫn dùng cái máy nhỏ xíu, chỉ tính được cộng - trừ - nhân - chia, vì con thạo tính tay những bài toán bậc hai, bậc ba phức tạp... Nhưng đến năm lớp 11, con buộc phải nghĩ đến việc thay đổi vì những bài toán, những bài lý, hóa đã vượt xa khả năng của con rồi. Con vui lắm dù cha chẳng nói là cho ai, chẳng đả động gì đến nó nhưng khi con cầm nó trên tay, con
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Hải Nguyên Văn
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)