Các bài văn hay danh cho BDHSG
Chia sẻ bởi Huỳnh Văn Binh |
Ngày 10/10/2018 |
50
Chia sẻ tài liệu: Các bài văn hay danh cho BDHSG thuộc Tập đọc 5
Nội dung tài liệu:
Nhớ học thuộc lòng
BỐ TÔI
Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng bám vào đất để khỏi trơn ngã.
Người ta nói: “Đấy là bàn chân vất vả”. Gan bàn chân bao giờ cũng xám xịt và lỗ rỗ, bao giờ cũng khuyết một miếng, không đầy đặn như gan bàn chân người khác. Mu bàn chân mốc trắng bong ra từng bãi, lại có nốt lấm tấm. Đêm nào bố cũng ngâm nước nóng hoà muối, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guốc mộc. Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình nhưng cũng rên vì nhức chân. Rượu tê thấp không tài nào xoa bóp khỏi
Bố đi chân đất, bố đi ngang dọc đông tây con không hiểu. Con chỉ thấy ngày nào bố cũng ngâm chân xuống nước, xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi từ khi sương còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm sương đêm. Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn mòn, cái cần câu bóng do dấu tay cầm. Con chỉ biết cái hòm đồ nghề cắt tóc sực mùi dầu máy tra tông –đơ, cái ghế xếp bao lần thay vải, nó theo bố đi xa lắm.
Bố ơi, bố chữa làm sao được lành lặn đôi bàn chân ấy: Đôi bàn chân dầm sương dãi nắng đã thành bệnh
MẸ TÔI
Đôi vai của mẹ thành chai từ bao giờ con không biết.
Trên đôi vai ấy ai để chiếc bánh dầy vào. Bánh dầy màu nâu sẫm, có lúc nứt ra. Cái năm mẹ leo lên núi gánh “đá trăm” xuống thuyền cho người ta chở lên tỉnh, ấy là cái năm vai mẹ nứt to nhất, mất một làn da, rớm máu, dính cả vào đòn gánh. Con hỏi mẹ, mẹ bảo: “Không đau nó ê ra rồi”. Mẹ cởi trần mặc yếm mà gánh. Lưng mẹ hoàn toàn là một bãi xém nồi. Mẹ gánh củi đi bán. Mẹ gánh thóc từ đâu về, suốt đêm xay giã để bán, để lấy tấm mà ăn, lấy cám nuôi lợn. Sáng nào mẹ cũng gánh đi một ngày đường ròng rã đến nơi con trọ học.
Đôi vai ấy, con tin rằng suốt đời mẹ, không bao giờ trở lại lành lặn như đôi vai người thường đâu mẹ ạ.
Nhưng chính đôi vai xương xẩu, bé nhỏ mong manh ấy lại gánh được bao nhiêu thứ mà người thường không thể gánh nổi.
BÀ LÃO
Tôi nhìn mặt bà lão. Cặp mắt đen của bà vẫn mờ đục, hồi ức làm không làm cho cặp mắt ấy linh hoạt lên. Ánh trăng rọi sáng cặp môi khô nứt nẻ của bà? Rọi sáng cái cằm vêu vao, phơn phớt lông tơ màu xám và cái mũi nhăn nheo khoằm xuống như mở cú. Hai bên mắt trũng xuống thành hai hõm đen. Từ dưới tấm khăn đỏ trông như miếng giẻ rách quấn trên đầu, một mớ tóc màu xám tro xoả ra, dính bết vào hõm má. Da mặt, da cổ, da tay chằng chịt nếp nhăn như những vết khía. Và mỗi khi bà lão cử động tôi cứ tưởng như làn da khô ấy sẽ rách ra tả tơi, rơi xuống từng mảnh và trước mắt tôi hiện lên bộ xương trần truị với hai hốc mắt đen ngòm, đờ đẫn.
Bà lão bắt đầu kể chuyện, giọng xào xạc như nhai xương trong mồm
Đề bài: Tả một cơn mưa
Bài làm
Ông mặt trời tỏa nắng chói chang, làm không khí thật oi ả. Bỗng nhiên mây đen kéo đến, trời nổi giông làm cho lá rụng la tả, bụi bay mù mịt.
Những đám mây lớn, nặng bao phủ cả bầu trời. Cơn gió lành lạnh thổi qua mang theo vài hạt mưa. Mưa mau dần. Lẹt đẹt, xiên xẹo theo gió, hạt mưa rào rào bắn xuống lòng đường trắng xóa. Nước chảy lênh láng, chỉ ít phút đường bây giờ đã toàn là nước. Cành cây nghiêng ngả theo gió, cành to thì sà vào dây điện. Mọi người kéo nhau dạt vào hai bên đường người thì trú lại, người thì mặc áo mưa đi tiếp.Trên vỉa hè mỗi lúc một đông. Mọi người xúm xít vào với nhau để cho người khác trú. Con đường vẫn có những chiếc xe máy đi qua chắc là họ có bận việc gì thế mới không kịp dừng xe để mặc áo mưa. Mưa mỗi lúc một to, những hạt mưa nhảy nhót trên mái nhà lộp độp, lộp độp. Tia chớp lóe sáng loằng ngoằng trên bầu trời xám xịt.Tiếng sấm rền vang khiến cho những em bé nép mình vào người mẹ.Trong nhà bỗng tối sầm lại, một cái mùi xa lạ đến khó tả. Con mèo nằm co ro trên giường, thỉnh thoảng meo meo nhìn trời mưa như sợ hãi. Mưa đến đột ngột và tạnh cũng bất ngờ. Mưa đang ào ạt, thưa dần rồi tạnh hẳn.
Sau cơn mưa trời lại
BỐ TÔI
Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng bám vào đất để khỏi trơn ngã.
Người ta nói: “Đấy là bàn chân vất vả”. Gan bàn chân bao giờ cũng xám xịt và lỗ rỗ, bao giờ cũng khuyết một miếng, không đầy đặn như gan bàn chân người khác. Mu bàn chân mốc trắng bong ra từng bãi, lại có nốt lấm tấm. Đêm nào bố cũng ngâm nước nóng hoà muối, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guốc mộc. Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình nhưng cũng rên vì nhức chân. Rượu tê thấp không tài nào xoa bóp khỏi
Bố đi chân đất, bố đi ngang dọc đông tây con không hiểu. Con chỉ thấy ngày nào bố cũng ngâm chân xuống nước, xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi từ khi sương còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm sương đêm. Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn mòn, cái cần câu bóng do dấu tay cầm. Con chỉ biết cái hòm đồ nghề cắt tóc sực mùi dầu máy tra tông –đơ, cái ghế xếp bao lần thay vải, nó theo bố đi xa lắm.
Bố ơi, bố chữa làm sao được lành lặn đôi bàn chân ấy: Đôi bàn chân dầm sương dãi nắng đã thành bệnh
MẸ TÔI
Đôi vai của mẹ thành chai từ bao giờ con không biết.
Trên đôi vai ấy ai để chiếc bánh dầy vào. Bánh dầy màu nâu sẫm, có lúc nứt ra. Cái năm mẹ leo lên núi gánh “đá trăm” xuống thuyền cho người ta chở lên tỉnh, ấy là cái năm vai mẹ nứt to nhất, mất một làn da, rớm máu, dính cả vào đòn gánh. Con hỏi mẹ, mẹ bảo: “Không đau nó ê ra rồi”. Mẹ cởi trần mặc yếm mà gánh. Lưng mẹ hoàn toàn là một bãi xém nồi. Mẹ gánh củi đi bán. Mẹ gánh thóc từ đâu về, suốt đêm xay giã để bán, để lấy tấm mà ăn, lấy cám nuôi lợn. Sáng nào mẹ cũng gánh đi một ngày đường ròng rã đến nơi con trọ học.
Đôi vai ấy, con tin rằng suốt đời mẹ, không bao giờ trở lại lành lặn như đôi vai người thường đâu mẹ ạ.
Nhưng chính đôi vai xương xẩu, bé nhỏ mong manh ấy lại gánh được bao nhiêu thứ mà người thường không thể gánh nổi.
BÀ LÃO
Tôi nhìn mặt bà lão. Cặp mắt đen của bà vẫn mờ đục, hồi ức làm không làm cho cặp mắt ấy linh hoạt lên. Ánh trăng rọi sáng cặp môi khô nứt nẻ của bà? Rọi sáng cái cằm vêu vao, phơn phớt lông tơ màu xám và cái mũi nhăn nheo khoằm xuống như mở cú. Hai bên mắt trũng xuống thành hai hõm đen. Từ dưới tấm khăn đỏ trông như miếng giẻ rách quấn trên đầu, một mớ tóc màu xám tro xoả ra, dính bết vào hõm má. Da mặt, da cổ, da tay chằng chịt nếp nhăn như những vết khía. Và mỗi khi bà lão cử động tôi cứ tưởng như làn da khô ấy sẽ rách ra tả tơi, rơi xuống từng mảnh và trước mắt tôi hiện lên bộ xương trần truị với hai hốc mắt đen ngòm, đờ đẫn.
Bà lão bắt đầu kể chuyện, giọng xào xạc như nhai xương trong mồm
Đề bài: Tả một cơn mưa
Bài làm
Ông mặt trời tỏa nắng chói chang, làm không khí thật oi ả. Bỗng nhiên mây đen kéo đến, trời nổi giông làm cho lá rụng la tả, bụi bay mù mịt.
Những đám mây lớn, nặng bao phủ cả bầu trời. Cơn gió lành lạnh thổi qua mang theo vài hạt mưa. Mưa mau dần. Lẹt đẹt, xiên xẹo theo gió, hạt mưa rào rào bắn xuống lòng đường trắng xóa. Nước chảy lênh láng, chỉ ít phút đường bây giờ đã toàn là nước. Cành cây nghiêng ngả theo gió, cành to thì sà vào dây điện. Mọi người kéo nhau dạt vào hai bên đường người thì trú lại, người thì mặc áo mưa đi tiếp.Trên vỉa hè mỗi lúc một đông. Mọi người xúm xít vào với nhau để cho người khác trú. Con đường vẫn có những chiếc xe máy đi qua chắc là họ có bận việc gì thế mới không kịp dừng xe để mặc áo mưa. Mưa mỗi lúc một to, những hạt mưa nhảy nhót trên mái nhà lộp độp, lộp độp. Tia chớp lóe sáng loằng ngoằng trên bầu trời xám xịt.Tiếng sấm rền vang khiến cho những em bé nép mình vào người mẹ.Trong nhà bỗng tối sầm lại, một cái mùi xa lạ đến khó tả. Con mèo nằm co ro trên giường, thỉnh thoảng meo meo nhìn trời mưa như sợ hãi. Mưa đến đột ngột và tạnh cũng bất ngờ. Mưa đang ào ạt, thưa dần rồi tạnh hẳn.
Sau cơn mưa trời lại
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Huỳnh Văn Binh
Dung lượng: 48,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)