Bóng cả
Chia sẻ bởi Nguyễn Trương Vĩnh Bình |
Ngày 12/10/2018 |
189
Chia sẻ tài liệu: bóng cả thuộc Đọc diễn cảm
Nội dung tài liệu:
Truyện ngắn:
BÓNG CẢ
Doanh Doanh
Hai tay siết chặt vào nhau, cảm giác lo sợ dần hiện rõ lên trên nét mặt Nhâm. Suốt hai tiếng đồng hồ, với đôi mắt đẫm lệ, Nhâm không ngừng nhìn đồng hồ. Tiếng xô cửa phòng cấp cứu làm Nhâm giật mình. Nhâm vội vàng chạy thật nhanh đến bên ông bác sỹ:
- Bố tôi có làm sao không bác sỹ ?
- Cô đừng lo, ông Vỹ bị viêm phế quản điều trị một thời gian sẽ khỏi.
Câu trả lời của bác sỹ vừa dứt, Nhâm thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa đôi mắt đỏ hoe, sưng húp nhìn ông bác sỹ với cái nhìn chứa đầy tri ân.
- Cám ơn ! cám ơn bác sỹ rất nhiều.
Nhâm vội vàng đi vào phòng cấp cứu. Bố cô nằm trên giường bệnh hôn mê, ông đang thở bằng mặt nạ ôxy. Cô lại gần bên bố, nắm lấy bàn tay xương xương thô ráp của bố cô rồi đặt lên gò má mình. Ông Vỹ nay đã xế chiều, dáng người hao gầy với mái tóc pha sương nay bạc màu tiều tụy. Khuôn mặt ông xuất hiện hiều nếp nhăn ở đuôi mắt, khóe môi. Nước da bị nắng cháy xạm màu đã trổ đồi mồi. Có lẽ vì ông phải bươn chải, tảo tần buôn bán nuôi chị em Nhâm ăn học.
Nhâm lấy cuốn nhật ký trong túi xách ra. Đó là cuốn nhật ký cô viết khi còn bé và lúc nào cô cũng mang theo bên mình, nhẹ nhàng mở trang đầu tiên, cô thấy tấm hình chụp với bố hồi nhỏ. Những kỉ niệm thời ấu thơ cùng với người bố lại hiện lên rất rõ rồi tan biến. Bố ơi !
… Những sáng mùa đông, gió xào xạc ngoài vườn cây, gió lùa hun hút qua khe cửa, ông Vỹ dậy thật sớm nấu nước rót vào bình thủy rồi lại đặt thêm ấm nữa để pha sữa cho các con của ông. Bên tách trà nóng thơm ngát ngun ngút khói ông Vỹ cùng vợ hàn huyên. Nhâm chạy đến bên ông Vỹ ngồi lọt thỏm trong lòng, áp mặt vào khuôn ngực vạm vỡ ấm sực của bố mà cảm thấy sung sướng vô ngần.
Chiều hôm đó, khi mặt trời bắt đầu lặn sau rặng tre xanh lướt. Nhâm cùng lũ trẻ trong xóm đi dọc triền đê hứng gió, thả diều. Mấy đứa bạn rủ Nhâm tắm sông, biết rằng bố luôn bảo nó là không được xuống nước khi không có sự đồng ý của ông nhưng mà nó không thể cưỡng lại những tò mò thích thú những lời đường mật của chúng bạn và thế là nó đã không nghe lời bố. Khi tắm chán, Nhâm tươi cười chạy ào về nhà thật nhanh, nó nghĩ bố sẽ không biết gì đâu và nó sẽ kể chuyện này cho mấy đứa em nghe hẳn tụ nó ghen tị lắm . Về tới cổng, Nhâm hí hửng tót vào phòng. Bỗng, nó đứng bất động cảm giác sợ hãi vây quanh nó trái tim nó bắt đầu đập nhanh hơn. Ông Vỹ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu hai tay ông nắm chặt vào nhau gương mặt cương nghị cặp mắt đăm chiêu khác hẳn với mọi ngày. Nhâm nhìn thấy bốn đứa em đang vòng tay, cúi đầu đứng đối diện bố. Nhâm liếc mắt thấy cái roi mây nằm trên bàn. Ông Vỹ chau mày, trừng mắt nhìn nó nghiêm giọng:
Chiều nay, con trốn ra sông tắm phải không ?
Dạ! Dạ, con…con….! Nhâm bối rối.
Phải không ? Ông Vỹ nói to.
Dạ! Dạ p..h..ả..i …!
Trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ, Nhâm cảm thấy bố nó không phải như những gì mà nó tưởng tượng. Trước giờ, nó cứ ngỡ rằng bố nó sẽ tha thứ tất cả mọi lỗi lầm mà nó gây ra. Nhưng tối đó, ông Vỹ không những phạt đòn Nhâm mà còn phạt luôn các em nó, ông Vỹ nghĩ rằng các em nó cũng có lỗi vì thấy chị mình làm sai mà không biết khuyên nhủ. Nó nghĩ chắc là bố nó không còn thương chị em nó nữa rồi….
Buổi chiều hôm đó, Nhâm được bố chở đi học trên chiếc xe máy cũ kĩ đã tróc hết sơn. Ngồi đằng sau, Nhâm ríu rít hỏi bố đủ chuyện, chợt có một thanh niên chạy xe ép sát xe bố con nó rồi giâït chiếc đồng hồ của ông Vỹ khiến cổ tay ông xước máu. Ông Vỹ la toáng lên định tăng tốc đuổi theo, Nhâm ôm chầm lấy ba nó gương mặt xanh mét hoảng sợ nógào lên:
- Bố ơi ! bố, con sợ lắm ! Nhâm thở hổn hển.
Thấy đứa con mình quá sợ hãi, mặc dù chiếc đồng hồ là một vật rất quý giá đối với ông nhưng để giữ an toàn cho đứa con gái bé nhỏ ông Vỹ đã không đuổi theo tên cướp nữa. Vì ông nghĩ con cái là tài sản vô giá của mình. Trớ
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Trương Vĩnh Bình
Dung lượng: 34,00KB|
Lượt tài: 3
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)