Bí ẩn đăng sau Gương ma quỷ
Chia sẻ bởi Phạm Huy Hoạt |
Ngày 23/10/2018 |
89
Chia sẻ tài liệu: Bí ẩn đăng sau Gương ma quỷ thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Bí ẩn đằng sau
“chiếc gương ma quỷ”
Tham khảo về các chất độc huyền bí
Tóm tắt về “chiếc gương ma quỷ”
Chiếc gương này được nghệ nhân Louis Alvarez chế tác và xuất xưởng vào năm 1743 ở Pháp. Chỉ 2 ngày sau khi hoàn thành chiếc gương, người thợ vốn đang khỏe mạnh bình thường bỗng đột ngột qua đời trong nhà xưởng vì chứng tràn máu não. Không ai liên tưởng về sự ra đi bất ngờ của ông tới chiếc gương soi kia. Nó đã được đưa ra bày bán tại cửa hàng tạp hóa và bắt đầu chuỗi hành trình gieo rắc cái chết.
Đã có thêm hơn 20 người nữa chết “bất đắc kì tử” trong vòng hơn 100 năm sau đó
Tháng 4/2005, Waine (tiến sĩ khảo cổ người Mỹ) thực hiện chuyến bay tới Paris xin phép Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp tiến hành điều tra chiếc gương “ma” này thêm một lần nữa. Chuyện tiến sĩ Waine liệu có trở thành nạn nhân thứ 39 của chiếc gương sát nhân hay không bỗng trở thành tiêu điểm của giới truyền thông
Thông tin ớn lạnh trên do Hiệp hội sưu tập đồ cổ nước Pháp thông báo với công chúng vào tháng 11/1977. Hiệp hội này đã cảnh báo dân mê đồ cổ tuyệt đối không nên tìm kiếm, mua, lưu giữ chiếc gương soi cổ trên khung gỗ có khắc chữ “Louis Alvarez 1743” bởi vì gần 40 người đã chết một cách khó hiểu chỉ vì sử dụng nó.
Chiếc "gương ma quỷ” do Louis Alvarez là người thợ đã làm ra “gương ma quỷ”. Vì vậy, người ta đặt tên ông và năm sản xuất cho đồ vật mang điềm chết chóc trên. Trong số 38 nạn nhân, người thợ làm ra nó lại chính nạn nhân đầu tiên. Sau khi hoàn thành chiếc gương được hai ngày, vốn là người vô cùng khỏe mạnh, bỗng nhiên Alvarez sa sút sức khỏe rồi lảo đảo chúi đầu gục ngã ngay trong nhà xưởng của mình.
"gương ma quỷ”
Khi đó, các bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi Alvarez cho hay, người thợ làm gương này chết vì chứng tràn máu não (tên khoa học là Cerebral hemorhage). Khi đó, nhiều người tin rằng, chính chiếc gương là thủ phạm gây ra cái chết cho người thợ này. Sau đó, nó được đem bán tại cửa hàng tạp hoá và đến tay nhiều người chủ mới. Kể từ đây, nó bắt đầu chuỗi hành trình gây ra tội ác kinh hoàng.
Người chủ đầu tiên của “gương ma quỷ” là một ông chủ cửa hàng kinh doanh bột mì tại thành phố cảng Mareseille có tên Tesemer. Ông đã mua chiếc gương đó làm quà sinh nhật cho người vợ mà ông hết mực yêu thương.
Ngay tối hôm đó, ông Tesemer tổ chức bữa tiệc hoành tráng cho vợ, thắp 25 cây nến trên bánh sinh nhật rồi bê món quà đã chuẩn bị trước ra. Vợ ông vô cùng hồi hộp, chờ đợi xem món quà đó là gì. Ông bóc dần gói giấy quà và đưa cho vợ chiếc gương soi lồng khung chạm khác vô cùng tinh xảo. Vợ ông vô cùng thích chiếc gương đó và dành tặng nụ hôn nồng thắm cho chồng.
Nhưng khi ông Tesemer thuận tay cầm chiếc gương lên soi và nở nụ cười mãn nguyện thì bất giác cảm thấy toàn thân ớn lạnh, rùng mình và đầu óc đột nhiên quay cuồng. Mọi cảnh vật trước mắt ông trở nên chao đảo và vợ ông nhanh chóng dìu chồng về phòng ngủ. Kể từ lúc đó, Tesemer chìm vào giấc hôn mê sâu.
Sáng sớm hôm sau, bà đi gọi bác sĩ đến khám cho chồng. Khi bác sĩ vừa đặt chân vào phòng, thì Tesemer đột nhiên ngừng thở và qua đời. Khi đó, bác sĩ pháp y chẩn đoán ông đột tử vì tràn máu não bột phát vào hồi 7h30 ngày 3/6/1743. Khi đó, ông mới 31 tuổi
. Sau khi chồng mất, người vợ trẻ quá đau buồn nên không muốn nhìn thấy những đồ vật khiến mình gợi nhớ đến người chồng quá cố, nên đã nhờ người bán hộ hoặc tặng cho người thân và hàng xóm. Trong số những đồ vật đó có cả chiếc “gương ma quỷ”.
Đến năm năm 1765, chiếc gương giết người “tái xuất giang hồ” và người chủ mới của nó là Armold - một biên tập viên trẻ của một nhà xuất bản . Người đàn ông 35 tuổi trên mua nó ở sạp bán hàng tại vỉa hè Paris. Sau đó, ông mamg về và treo ngay phía đầu giường của mình trong buồng ngủ.
Kể từ đó, những nhân viên ở nhà xuất bản đã không còn thấy Armold đi làm. Họ lo rằng, ông đã bị mất tích. Một vài người đã đến nhà Armold tìm hiểu. Khi đến nơi, họ thấy cánh cửa căn hộ của ông bị khoá. Vì vậy, họ nhờ đến nhân viên quản lý toà nhà mang chìa khóa dự phòng đến mở. Khi bước vào trong, họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Armold chết cứng trên sàn phòng ngủ.
Theo những dấu vết tại hiện trường, họ xác định ông chết khi đang cạo râu. Sau khi khám nghiệm tử thi, bác sĩ cho hay ông bị tràn máu não dẫn đến tử vong.
Sau 6 năm lưu lạc, chiếc “gương ma quỷ” lại về với người chủ mới là ông chủ cửa hàng đồ cổ Henry 47 tuổi. Ông mua nó khi dạo khu chợ mua bán đồ cũ với giá “bèo”. Ông ta hy vọng có thể bán lại nó với giá cao. Nhưng chỉ 3 ngày sau, ông chủ tiệm đồ cổ bất ngờ qua đời vì tràn máu não. Trong đám tang của ông này, một người bạn của Armold vô tình nhìn thấy và nhận ra chiếc gương “Louis Alvarez 1743”. Người này chợt lóe lên ý nghĩ: hai cái chết có mối liên hệ gì đó.
Mặc dù không đủ bằng chứng chứng minh chiếc gương ma quỷ là đồ vật gây ra cái chết nhưng gia đình ông Henry vẫn quyết định vứt nó đi. Tuy nhiên, chiếc gương sát nhân này lại tiếp tục trải qua tay nhiều người khác và họ đều chết một cách “bất đắc kỳ tử".
Sau khi 38 người từng dính dáng đến “Louis Alvarez 1743” đều chết khá đột ngột và bí ẩn, các nhà khoa hoc đã quyết định truy lùng “gương sát nhân” để tìm hiểu cặn kẽ vấn đề. Trong số đó có tiến sĩ Waine. Vào tháng 4/2005, ông đã lấy một ít gỗ ở khung chiếc gương để kiểm tra thành phần hóa học. Kết quả cho thấy, khung gỗ này được làm từ một loại gỗ rất hiếm của cây coura. Loại cây này đã tuyệt chủng từ hơn 100 năm trước.
Theo tài liệu ghi chép của giới khoa học, gỗ cây coura có chứa một loại chất cực độc. Khi tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên càng mạnh thì chất độc từ gỗ sẽ càng bay hơi tạo thành luồng khí độc trong không khí. Do đó, nếu người nào hít phải trong một thời gian ngắn thì mạch máu não sẽ bị tắc nghẽn, nứt vỡ, dẫn tới chứng tràn máu não và tử vong. Ông Waine đã khám nghiệm chiếc gương cổ quái đó trong phòng kín, không có ánh sáng chiếu vào. Ông thường đóng kín rèm cửa sổ khi làm việc do đó ánh sáng tự nhiên chiếu vào phòng rất yếu. Nhờ vây, khí độc từ khung gương bay ra rất ít nên ông vẫn an toàn.
Cuối cùng, Tiến sĩ Waine đã khám phá ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết bí ẩn của 38 nạn nhân. Khi chuẩn bị công bố phát hiện đặc biệt này với giới truyền thông và công chúng, ông bỗng nhận ra chiếc gương đã "không cánh mà bay". Sau đó, FBI đã truy tìm đồ vật nguy hiểm trên nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của nó. Do không tìm được gương “Louis Alvarez 1743” nên ông Waine không thể chứng minh được phát hiện mang tính đột phá của mình. Nhiều người không tin vào kết quả mà ông nghiên cứu được bởi không có vật chứng thực tế để kiểm tra độ chính xác.
Nhiều nhà khoa học có sự quan tâm đặc biệt xung quanh bí ẩn này; nhưng không ai dám giữ nó lại bên mình để nghiên cứu chỉ vì “chiến tích” của nó. Họ đua nhau đưa ra những phán đoán của bản thân nhưng đều không thể chứng minh chúng.
Các nhà khoa học Nga thì mở rộng vấn đề hơn. Họ nhận định rằng chiếc gương không chỉ có khả năng hấp thụ chất hóa học hữu hình mà còn có thể hấp thụ các “năng lượng thông tin vô hình”. Vật chất hữu hình có thể gột rửa, nhưng với năng lượng vô hình, điều đó không thể thực hiện được. Tuy nhiên, họ chưa thể lí giải trọn vẹn tại sao trong khi những chiếc gương khác hoàn toàn bình thường thì chiếc gương kì quái này lại có thứ năng lượng vô hình đó. Ngoài ra, một số người cũng hoài nghi chiếc gương được tráng thêm những chất phụ gia độc hại nhưng không ai dám lại gần chiếc gương để… làm thí nghiệm kiểm chứng. Thời gian càng trôi đi, bức màn bí mật bao phủ quanh chiếc gương “quỷ ám” này ngày càng dày thêm, khiến mọi người nhìn nó không còn dưới “con mắt khoa học” nữa mà tin rằng bên trong nó có một “sức mạnh siêu nhiên” bí ẩn. Thậm chí, đã có bộ phim kinh dị được dựng lên từ câu chuyện kì bí này, càng tô vẽ thêm tính li kì, đáng sợ cho câu chuyện.
Tháng 4/2005, Waine (tiến sĩ khảo cổ người Mỹ) thực hiện chuyến bay tới Paris xin phép Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp tiến hành điều tra chiếc gương “ma” này thêm một lần nữa. Chuyện tiến sĩ Waine liệu có trở thành nạn nhân thứ 39 của chiếc gương sát nhân hay không bỗng trở thành tiêu điểm của giới truyền thông và dân chúng. Tuy nhiên, đề nghị này của ông không được chấp thuận bởi họ không muốn chứng kiến thêm một bi kịch nữa gây ra bởi chiếc gương.
Không nản lòng, ông đã tới gặp cháu nội của tiến sĩ Smith. Trước nỗ lực và tấm lòng chân thành của Waine, người cháu này đã giúp mang chiếc tráp gỗ có đựng chiếc gương được niêm phong kĩ giao cho ông. Sau khi có được chiếc gương, ông đã nhanh chóng đáp máy bay về Mỹ nghiên cứu.
Bỏ mặc mọi lời ngăn cản của người vợ, ông vẫn quyết tâm thực hiện hành động “điên rồ” là tìm hiểu chân tướng sự việc. Sau bao nhiên năm ngủ trong bóng tối, phủ đầy bụi bặm, cuối cùng chiếc gương ma quái cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Ông đã tiến hành một số nghiên cứu giám định và nhận ra tuổi của mặt gương chưa tới 100 năm. Vậy rất có thể là mặt gương đã bị ai đó thay mới vào và như vậy thì chiếc khung gỗ xinh xắn được chạm khắc tinh xảo kia chính là hung thủ giết người hàng loạt.
Sau khi rời thư viện trường đại học quay trở về nhà, bước vào phòng thí nghiệm, ông thất thần khi thấy hai con chuột bạch làm thí nghiệm nhốt trong chiếc lồng sắt đặt trước gương đã chết cứng từ bao giờ. Chiếc gương ma lại một lần nữa “tác yêu tác quái”. Khi giải phẫu, ông sững sờ khi thấy trong não chúng chứa đầy máu đọng. Chúng đã “ra đi” vì chứng tràn máu não.
Thế nhưng, khi rất đỗi vui mừng và chuẩn bị công bố kết quả nghiên cứu tới giới khoa học và các phương tiện truyền thông thì ông tá hỏa khi chiếc gương đã “không cánh mà bay”. Bởi không có hiện vật gốc nên ông không thể chứng minh được rằng những mẩu dăm gỗ kia được gọt từ khung của chiếc gương sát nhân ấy.
Bí ẩn tưởng chừng như đã có thể hé lộ ra giờ lại đang có nguy cơ bị chôn vùi…
*Bài này có sử dụng các tài liệu đã được Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp công bố.
Một số hình minh họa trích từ bộ phim giả tưởng cùng chủ đề
----------------------------------------------------
PHH Sưu tầm tổng hợp từ internet
“chiếc gương ma quỷ”
Tham khảo về các chất độc huyền bí
Tóm tắt về “chiếc gương ma quỷ”
Chiếc gương này được nghệ nhân Louis Alvarez chế tác và xuất xưởng vào năm 1743 ở Pháp. Chỉ 2 ngày sau khi hoàn thành chiếc gương, người thợ vốn đang khỏe mạnh bình thường bỗng đột ngột qua đời trong nhà xưởng vì chứng tràn máu não. Không ai liên tưởng về sự ra đi bất ngờ của ông tới chiếc gương soi kia. Nó đã được đưa ra bày bán tại cửa hàng tạp hóa và bắt đầu chuỗi hành trình gieo rắc cái chết.
Đã có thêm hơn 20 người nữa chết “bất đắc kì tử” trong vòng hơn 100 năm sau đó
Tháng 4/2005, Waine (tiến sĩ khảo cổ người Mỹ) thực hiện chuyến bay tới Paris xin phép Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp tiến hành điều tra chiếc gương “ma” này thêm một lần nữa. Chuyện tiến sĩ Waine liệu có trở thành nạn nhân thứ 39 của chiếc gương sát nhân hay không bỗng trở thành tiêu điểm của giới truyền thông
Thông tin ớn lạnh trên do Hiệp hội sưu tập đồ cổ nước Pháp thông báo với công chúng vào tháng 11/1977. Hiệp hội này đã cảnh báo dân mê đồ cổ tuyệt đối không nên tìm kiếm, mua, lưu giữ chiếc gương soi cổ trên khung gỗ có khắc chữ “Louis Alvarez 1743” bởi vì gần 40 người đã chết một cách khó hiểu chỉ vì sử dụng nó.
Chiếc "gương ma quỷ” do Louis Alvarez là người thợ đã làm ra “gương ma quỷ”. Vì vậy, người ta đặt tên ông và năm sản xuất cho đồ vật mang điềm chết chóc trên. Trong số 38 nạn nhân, người thợ làm ra nó lại chính nạn nhân đầu tiên. Sau khi hoàn thành chiếc gương được hai ngày, vốn là người vô cùng khỏe mạnh, bỗng nhiên Alvarez sa sút sức khỏe rồi lảo đảo chúi đầu gục ngã ngay trong nhà xưởng của mình.
"gương ma quỷ”
Khi đó, các bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi Alvarez cho hay, người thợ làm gương này chết vì chứng tràn máu não (tên khoa học là Cerebral hemorhage). Khi đó, nhiều người tin rằng, chính chiếc gương là thủ phạm gây ra cái chết cho người thợ này. Sau đó, nó được đem bán tại cửa hàng tạp hoá và đến tay nhiều người chủ mới. Kể từ đây, nó bắt đầu chuỗi hành trình gây ra tội ác kinh hoàng.
Người chủ đầu tiên của “gương ma quỷ” là một ông chủ cửa hàng kinh doanh bột mì tại thành phố cảng Mareseille có tên Tesemer. Ông đã mua chiếc gương đó làm quà sinh nhật cho người vợ mà ông hết mực yêu thương.
Ngay tối hôm đó, ông Tesemer tổ chức bữa tiệc hoành tráng cho vợ, thắp 25 cây nến trên bánh sinh nhật rồi bê món quà đã chuẩn bị trước ra. Vợ ông vô cùng hồi hộp, chờ đợi xem món quà đó là gì. Ông bóc dần gói giấy quà và đưa cho vợ chiếc gương soi lồng khung chạm khác vô cùng tinh xảo. Vợ ông vô cùng thích chiếc gương đó và dành tặng nụ hôn nồng thắm cho chồng.
Nhưng khi ông Tesemer thuận tay cầm chiếc gương lên soi và nở nụ cười mãn nguyện thì bất giác cảm thấy toàn thân ớn lạnh, rùng mình và đầu óc đột nhiên quay cuồng. Mọi cảnh vật trước mắt ông trở nên chao đảo và vợ ông nhanh chóng dìu chồng về phòng ngủ. Kể từ lúc đó, Tesemer chìm vào giấc hôn mê sâu.
Sáng sớm hôm sau, bà đi gọi bác sĩ đến khám cho chồng. Khi bác sĩ vừa đặt chân vào phòng, thì Tesemer đột nhiên ngừng thở và qua đời. Khi đó, bác sĩ pháp y chẩn đoán ông đột tử vì tràn máu não bột phát vào hồi 7h30 ngày 3/6/1743. Khi đó, ông mới 31 tuổi
. Sau khi chồng mất, người vợ trẻ quá đau buồn nên không muốn nhìn thấy những đồ vật khiến mình gợi nhớ đến người chồng quá cố, nên đã nhờ người bán hộ hoặc tặng cho người thân và hàng xóm. Trong số những đồ vật đó có cả chiếc “gương ma quỷ”.
Đến năm năm 1765, chiếc gương giết người “tái xuất giang hồ” và người chủ mới của nó là Armold - một biên tập viên trẻ của một nhà xuất bản . Người đàn ông 35 tuổi trên mua nó ở sạp bán hàng tại vỉa hè Paris. Sau đó, ông mamg về và treo ngay phía đầu giường của mình trong buồng ngủ.
Kể từ đó, những nhân viên ở nhà xuất bản đã không còn thấy Armold đi làm. Họ lo rằng, ông đã bị mất tích. Một vài người đã đến nhà Armold tìm hiểu. Khi đến nơi, họ thấy cánh cửa căn hộ của ông bị khoá. Vì vậy, họ nhờ đến nhân viên quản lý toà nhà mang chìa khóa dự phòng đến mở. Khi bước vào trong, họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Armold chết cứng trên sàn phòng ngủ.
Theo những dấu vết tại hiện trường, họ xác định ông chết khi đang cạo râu. Sau khi khám nghiệm tử thi, bác sĩ cho hay ông bị tràn máu não dẫn đến tử vong.
Sau 6 năm lưu lạc, chiếc “gương ma quỷ” lại về với người chủ mới là ông chủ cửa hàng đồ cổ Henry 47 tuổi. Ông mua nó khi dạo khu chợ mua bán đồ cũ với giá “bèo”. Ông ta hy vọng có thể bán lại nó với giá cao. Nhưng chỉ 3 ngày sau, ông chủ tiệm đồ cổ bất ngờ qua đời vì tràn máu não. Trong đám tang của ông này, một người bạn của Armold vô tình nhìn thấy và nhận ra chiếc gương “Louis Alvarez 1743”. Người này chợt lóe lên ý nghĩ: hai cái chết có mối liên hệ gì đó.
Mặc dù không đủ bằng chứng chứng minh chiếc gương ma quỷ là đồ vật gây ra cái chết nhưng gia đình ông Henry vẫn quyết định vứt nó đi. Tuy nhiên, chiếc gương sát nhân này lại tiếp tục trải qua tay nhiều người khác và họ đều chết một cách “bất đắc kỳ tử".
Sau khi 38 người từng dính dáng đến “Louis Alvarez 1743” đều chết khá đột ngột và bí ẩn, các nhà khoa hoc đã quyết định truy lùng “gương sát nhân” để tìm hiểu cặn kẽ vấn đề. Trong số đó có tiến sĩ Waine. Vào tháng 4/2005, ông đã lấy một ít gỗ ở khung chiếc gương để kiểm tra thành phần hóa học. Kết quả cho thấy, khung gỗ này được làm từ một loại gỗ rất hiếm của cây coura. Loại cây này đã tuyệt chủng từ hơn 100 năm trước.
Theo tài liệu ghi chép của giới khoa học, gỗ cây coura có chứa một loại chất cực độc. Khi tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên càng mạnh thì chất độc từ gỗ sẽ càng bay hơi tạo thành luồng khí độc trong không khí. Do đó, nếu người nào hít phải trong một thời gian ngắn thì mạch máu não sẽ bị tắc nghẽn, nứt vỡ, dẫn tới chứng tràn máu não và tử vong. Ông Waine đã khám nghiệm chiếc gương cổ quái đó trong phòng kín, không có ánh sáng chiếu vào. Ông thường đóng kín rèm cửa sổ khi làm việc do đó ánh sáng tự nhiên chiếu vào phòng rất yếu. Nhờ vây, khí độc từ khung gương bay ra rất ít nên ông vẫn an toàn.
Cuối cùng, Tiến sĩ Waine đã khám phá ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết bí ẩn của 38 nạn nhân. Khi chuẩn bị công bố phát hiện đặc biệt này với giới truyền thông và công chúng, ông bỗng nhận ra chiếc gương đã "không cánh mà bay". Sau đó, FBI đã truy tìm đồ vật nguy hiểm trên nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của nó. Do không tìm được gương “Louis Alvarez 1743” nên ông Waine không thể chứng minh được phát hiện mang tính đột phá của mình. Nhiều người không tin vào kết quả mà ông nghiên cứu được bởi không có vật chứng thực tế để kiểm tra độ chính xác.
Nhiều nhà khoa học có sự quan tâm đặc biệt xung quanh bí ẩn này; nhưng không ai dám giữ nó lại bên mình để nghiên cứu chỉ vì “chiến tích” của nó. Họ đua nhau đưa ra những phán đoán của bản thân nhưng đều không thể chứng minh chúng.
Các nhà khoa học Nga thì mở rộng vấn đề hơn. Họ nhận định rằng chiếc gương không chỉ có khả năng hấp thụ chất hóa học hữu hình mà còn có thể hấp thụ các “năng lượng thông tin vô hình”. Vật chất hữu hình có thể gột rửa, nhưng với năng lượng vô hình, điều đó không thể thực hiện được. Tuy nhiên, họ chưa thể lí giải trọn vẹn tại sao trong khi những chiếc gương khác hoàn toàn bình thường thì chiếc gương kì quái này lại có thứ năng lượng vô hình đó. Ngoài ra, một số người cũng hoài nghi chiếc gương được tráng thêm những chất phụ gia độc hại nhưng không ai dám lại gần chiếc gương để… làm thí nghiệm kiểm chứng. Thời gian càng trôi đi, bức màn bí mật bao phủ quanh chiếc gương “quỷ ám” này ngày càng dày thêm, khiến mọi người nhìn nó không còn dưới “con mắt khoa học” nữa mà tin rằng bên trong nó có một “sức mạnh siêu nhiên” bí ẩn. Thậm chí, đã có bộ phim kinh dị được dựng lên từ câu chuyện kì bí này, càng tô vẽ thêm tính li kì, đáng sợ cho câu chuyện.
Tháng 4/2005, Waine (tiến sĩ khảo cổ người Mỹ) thực hiện chuyến bay tới Paris xin phép Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp tiến hành điều tra chiếc gương “ma” này thêm một lần nữa. Chuyện tiến sĩ Waine liệu có trở thành nạn nhân thứ 39 của chiếc gương sát nhân hay không bỗng trở thành tiêu điểm của giới truyền thông và dân chúng. Tuy nhiên, đề nghị này của ông không được chấp thuận bởi họ không muốn chứng kiến thêm một bi kịch nữa gây ra bởi chiếc gương.
Không nản lòng, ông đã tới gặp cháu nội của tiến sĩ Smith. Trước nỗ lực và tấm lòng chân thành của Waine, người cháu này đã giúp mang chiếc tráp gỗ có đựng chiếc gương được niêm phong kĩ giao cho ông. Sau khi có được chiếc gương, ông đã nhanh chóng đáp máy bay về Mỹ nghiên cứu.
Bỏ mặc mọi lời ngăn cản của người vợ, ông vẫn quyết tâm thực hiện hành động “điên rồ” là tìm hiểu chân tướng sự việc. Sau bao nhiên năm ngủ trong bóng tối, phủ đầy bụi bặm, cuối cùng chiếc gương ma quái cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Ông đã tiến hành một số nghiên cứu giám định và nhận ra tuổi của mặt gương chưa tới 100 năm. Vậy rất có thể là mặt gương đã bị ai đó thay mới vào và như vậy thì chiếc khung gỗ xinh xắn được chạm khắc tinh xảo kia chính là hung thủ giết người hàng loạt.
Sau khi rời thư viện trường đại học quay trở về nhà, bước vào phòng thí nghiệm, ông thất thần khi thấy hai con chuột bạch làm thí nghiệm nhốt trong chiếc lồng sắt đặt trước gương đã chết cứng từ bao giờ. Chiếc gương ma lại một lần nữa “tác yêu tác quái”. Khi giải phẫu, ông sững sờ khi thấy trong não chúng chứa đầy máu đọng. Chúng đã “ra đi” vì chứng tràn máu não.
Thế nhưng, khi rất đỗi vui mừng và chuẩn bị công bố kết quả nghiên cứu tới giới khoa học và các phương tiện truyền thông thì ông tá hỏa khi chiếc gương đã “không cánh mà bay”. Bởi không có hiện vật gốc nên ông không thể chứng minh được rằng những mẩu dăm gỗ kia được gọt từ khung của chiếc gương sát nhân ấy.
Bí ẩn tưởng chừng như đã có thể hé lộ ra giờ lại đang có nguy cơ bị chôn vùi…
*Bài này có sử dụng các tài liệu đã được Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp công bố.
Một số hình minh họa trích từ bộ phim giả tưởng cùng chủ đề
----------------------------------------------------
PHH Sưu tầm tổng hợp từ internet
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Phạm Huy Hoạt
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)