Bệnh vô cảm

Chia sẻ bởi Vũ Thị Việt Hà | Ngày 26/04/2019 | 39

Chia sẻ tài liệu: bệnh vô cảm thuộc Ngữ văn 11

Nội dung tài liệu:

Có phải trái tim lúc nào cũng biết yêu thương không bạn? Tôi thường tự hỏi như vậy . Một bà lão ăn xin trên đường , giữa những ngày đông lạnh lẽo, đôi bàn tay run rẩy, những bước chân lê lết nặng nhọc. Nhưng, những con người kia không chút bận tâm, thờ ơ đưa một cái nhìn lạnh lùng. Giữa cả con phố thế này, một bóng già cô độc lẻ loi, cái Tết này liệu có đến với bà? Phải chăng đó là sự vô cảm hả các bạn? Trái tim không chút rung động trước số phận nhọc nhằn kia . Trái tim con người luôn có những góc khuất như yêu và hận, ở cạnh lòng nhân ái là sự vô cảm. Sao lại thế? Sao không chỉ có lòng nhân ái thôi? Khi mà xã hội bon chen xô đẩy, khi mà người ta phải vất vả lo toan với từng bữa cơm, từng manh áo thì còn đâu những phút giây của lòng nhân ái. Những con người ấy quả thực vô cảm! Hãy thử xem xét sự việc quanh chúng ta, ta cũng dễ dàng thấy những biểu hiện của sự vô cảm. Cũng có cả sự vô cảm trong tôi, trong bạn. Tôi nhớ khi tôi còn bé, phải khẳng định tôi không hề vô cảm. Khi mẹ chở đi học tôi nhìn thấy những người bán hàng rong trên hè phố tôi thương họ lắm. Tôi bắt mẹ tôi phải mua cho họ một thứ gì đó nhưng mẹ tôi không mua với lý do rất có lý như: “Đừng ăn mấy thứ đó, mất vệ sinh, đau bụng!”. Tôi im lặng nhưng trong lòng cứ thấy như mình có tội. Một lần đi học, tôi nhìn thấy một người điên đang ngồi bới rác kiếm ăn. người ấy ăn những thứ đã thiu thối tôi thấy lòng mình se lại. Tôi cứ tự hỏi sao cùng là một kiếp người mà họ lại khổ quá như vậy. Khi đến lớp tôi tâm sự điều ấy với mấy người bạn cùng lớp, họ trợn mắt lên nhìn tôi và cười bảo rằng tôi có lẽ bị tâm thần. Bất giác tôi thấy ngường ngượng. Một lần đi chợ thay mẹ tôi thấy có người ăn xin. Tôi cho họ mấy đồng lẻ . Mấy người bán hàng gạt đi và bảo tôi: “Bọn này lười lao động đấy, cho làm gì!” Tự nhiên tôi thấy mình lạc lõng với nhũng người xung quanh. Gần đây đọc báo thấy có vị bác sỹ phạm tội giết người cướp của tôi thấy thương hai người con của ông ấy quá vì ngày mai khi bố đã bị tử hình thì chị em họ sẽ sống ra sao trước búa rìu dư luận và ai sẽ nuôi họ? Người con gái ông ấy lớn lên ai sẽ là người dám bước trên dư luận để có thể yêu thương chị ấy? Tôi hỏi một số người thân trong gia đình thì mọi người nói đó là chuyện xã hội quan tâm làm gì cho nó già người. Việc của tôi là học đi, đừng quan tâm đến chuyện linh tinh. Đi trên xe buýt thấy bọn móc túi lộng hành mà phải nhìn xuống đất vì không dám nói sợ chúng nó rạch mặt, người lớn đã dặn rồi: “Không phải việc của mình thì đừng can thiệp vào!” Đi đường thấy có một vài cô bác không gạt chân chống xe máy khi đang tham gia giao thông, tôi nhắc: “Bác ơi, chân chống xe máy kìa!”. Bác ấy thao láo mắt nhìn lại không một lời cảm ơn. Tôi tự bảo mình rằng: “Lần sau chẳng nhắc nữa, mặc kệ.!”. Đôi khi suy nghĩ lại tôi tự hỏi mình có phải mình là người theo chủ nghĩa Cải lương không vì mình chỉ có thương thôi mà không làm gì được cho người nghèo vì bản thân mình cũng nghèo đang đi học chưa làm ra đồng nào để nuôi bản thân nói gì đến giúp người khác. Lâu rồi tôi không thấy mình thương ai nữa. Thỉnh thoảng trong bữa ăn cơm em tôi có nhắc đến một số chuyện từa tựa như suy nghĩ của tôi ngày bé, tôi gắt lên và bảo nó: “Ăn đi, cứ nói chuyện huyên thuyên!”. Phải chăng tôi cũng đã vô cảm? Cuộc sống quanh ta cũng không thiếu những người vô cảm. Tại sao lại như vậy? Vì ngay từ đầu chúng ta đã vô tâm vô cảm ư? Có lẽ một phần của nền giáo dục hiện nay chỉ chú trọng đến bằng cấp mà quên quan tâm đến đạo đức của một con người. Và cũng có lẽ do con người hiện nay thật giả khó phân biệt khiến người ta luôn nghi ngờ lẫn nhau. Chính xã hội vô cảm đã sinh ra những con người vô cảm, chính bản thân ta vô cảm vô tình đã tạo ra một xã hội vô cảm. Chuyện người ta không sẵn lòng giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn, mặc dầu mình có điều kiện giúp đỡ được là chuyện không hiếm. Rất nhiều người, nhất là thanh niên nam nữ, khi thấy những người hành khất thì xua đuổi, dè bỉu. Đi đường gặp người bị tai nạn vẫn bỏ đi không sẵn sàng cứu
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Vũ Thị Việt Hà
Dung lượng: | Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)