Bây giờ và mãi mãi
Chia sẻ bởi Bùi Trọng Nhân |
Ngày 11/10/2018 |
43
Chia sẻ tài liệu: Bây giờ và mãi mãi thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
BÂY GIỜ & MÃI MÃI
Dịch giả : Nguyễn Đình Lân.
Chương 1
Thời tiết tuyệt đẹp, một ngày nắng ráo, bầu trời xanh và trong vắt, với những đám mây trắng rõ nét. Một ngày mùa hè tuyệt hảo. Nóng gay gắt. Nóng bức khiến cuộc sống uể oải, cảnh vật hấp dẫn. Khác xa với thời tiết thường không được đẹp ở San Francisco. Anh chàng Ian ngồi lại chiếc bàn nhỏ bằng đá hoa màu hồng, chỗ anh thường ngồ ở khoảng trống lộ thiên, tại khách sạn Enrico ở Braodway. Xe điện chạy ầm ầm đâu đó, và những cặp vợ chồng đi dạo sau giờ ăn trưa. Nóng bức có cái thú của nó. Ian đong đưa hai chân dưới gầm bàn. Ba bông cúc nhấp nhô trong ly nước. Bánh mì mới ra lò, đụng tới thấy còn mềm. Ian đưa những ngón tay mảnh mai, đẹp đẽ, cẩn thận ngắt một khoanh bánh mì. Hai cô thiếu nữ ở gần bên nhìn anh, cười khúc khích. Chẳng phải hào hoa phong nhã, anh chàng coi dong dỏng cao, mảnh mai, tóc vàng, mắt xanh, lưỡng quyền cao, đôi chân dài thòng, bàn tay đẹp nhìn đến phải chú ý liền . Khuôn mặt đẹp ngó hoài không chán, thân hình đẹp thiên hạ phải ngắm nghía. Ian Clarke là một chàng đẹp trai. Anh cũng tự biết mình đẹp, tự trong thâm tâm anh biết vậy. Đó không phải điều mà hai vợ chồng thật sự quan tâm đến. Vợ anh cũng hiểu điều đó. Chính chị cũng xinh đẹp. Nhưng người khác lại quan tâm. Thiên hạ ưa ngắm vợ chồng anh, với vẻ thèm thuồng. Đặc biệt đối với những con người ưa nhìn, thiên hạ thường ngó hau háu, muốn biết những người ngọc đó nói gì, đi đâu, quen biết những ai, ăn uống ra sao… nhiều chuyện vớ vẩn chẳng đáng gì. Sắc đẹp chẳng làm cái quái gì, nhưng là của trời cho. Nhiều kẻ tốn tiền để chưng diện khoe đẹp, nhưng chỉ là giả mạo thôi. Ian không cần giả mạo, quả thật anh đẹp trai. Một người đàn bà đội chiếc nón rơm rộng vành, mặc chiếc áo dài màu hồng, cũng nhận ra nah đẹp trai. Chị liếc mắt qua vành nón rơm nhìn anh chăm chú. Chị ngắm bàn tay anh cầm khoanh bánh mì, nhìn miệng anh lúc anh đưa lly rượu lên môi. Chị để ý đến cả mớ lông màu hung vàng trên cánh tay anh, lúc anh vén tay áo, phô ra ngoài trời. Chị ngồi cách xa anh vài bàn, nhưng nhìn rõ cả. Tưởng như chị đã từng gặp anh nhiều lần. Nhưng Ian chưa hề biết mặt chị. Làm sao anh biết cho được ? Chị nhìn đã đời, rồi ngừng lại, không ngó Ian nữa. Anh chẳng hề biết có chị hiện diện, còn bận ngắm cảnh vật xung quanh. Cuộc sống hiển nhiên là đẹp : chín mùi, rực rỡ và dễ dàng. Anh như hái được hạnh phúc trong đời. Suốt sáng nay anh đã làm việc hăng say để hoàn tất chương ba trong cuốn tiểu thuyết của anh, và bây giờ những điều anh mô tả trong sách trở thành hiện thực trong cuộc sống, đúng hệt như người ta rong chơi trên Đại lộ… dạo mát, cười đùa. Những điều đó đối với anh trở thành hiện thực. Anh thấy chúng thật thân mật, vì anh là kẻ sáng tạo ra chúng, là cha của chúng, và cũng là bạn của chúng. Và chúng cũng là bạn với anh nữa. Lúc bắt đầu viết một cuốn sách cho ta cảm tưởng thật tốt đẹp. Những khuôn mặt mới gắn bó với cuộc sống của ta. Lúc đánh máy những trang bản thảo, Ian cảm thấy như nắmbắt được những nhân vật của mình. Tay đụng tới những phím chữ, anh cũng thấy êm ái. Anh đã có đủ mọi thứ : một thành phố để yêu quý, một cuốn tiểu thuyết mới sáng tác, và một cô vợ để đùa giỡn, cười cợt và yêu đương. Vợ chồng lấy nhau đã 7 năm, mà bây giờ ở nàng thứ gì anh cũng cảm thấy tốt đẹp cả : tiếng cười ròn, nụ cười mỉm, đôi mắt nhìn anh đăm đăm, và cả đến cách nàng ăn mặc hở hang ngồi trong phòng làm việc của anh, đong đưa trên chiếc ghế xích-đu, uống la-ve, ngồi đọc tác phẩm anh viết ra. Thứ gì anh cũng thấy tốt đẹp cả, và bây giờ càng đẹp hơn khi mà cuốn tiểu thuyết của anh đã viết được những chương đầu. Hôm nay thật là một ngày thần tiên. Và Jessie, vợ anh lại sắp trở về. Ba tuần lễ nàng vắng nhà, anh làm việc được rất nhiều. Nhưng đột nhiên anh cảm thấy mình cô đơn, và bực dọc như điên … chỉ vì Jessie. Ian nhắm mắt lại, quên đi tiếng xe điện chạy rầm rập quanh đó, nhớ đến Jessie... đến cặp giò tuyệt đẹp, mái tóc hung vàng mịn như sa-tin,
Dịch giả : Nguyễn Đình Lân.
Chương 1
Thời tiết tuyệt đẹp, một ngày nắng ráo, bầu trời xanh và trong vắt, với những đám mây trắng rõ nét. Một ngày mùa hè tuyệt hảo. Nóng gay gắt. Nóng bức khiến cuộc sống uể oải, cảnh vật hấp dẫn. Khác xa với thời tiết thường không được đẹp ở San Francisco. Anh chàng Ian ngồi lại chiếc bàn nhỏ bằng đá hoa màu hồng, chỗ anh thường ngồ ở khoảng trống lộ thiên, tại khách sạn Enrico ở Braodway. Xe điện chạy ầm ầm đâu đó, và những cặp vợ chồng đi dạo sau giờ ăn trưa. Nóng bức có cái thú của nó. Ian đong đưa hai chân dưới gầm bàn. Ba bông cúc nhấp nhô trong ly nước. Bánh mì mới ra lò, đụng tới thấy còn mềm. Ian đưa những ngón tay mảnh mai, đẹp đẽ, cẩn thận ngắt một khoanh bánh mì. Hai cô thiếu nữ ở gần bên nhìn anh, cười khúc khích. Chẳng phải hào hoa phong nhã, anh chàng coi dong dỏng cao, mảnh mai, tóc vàng, mắt xanh, lưỡng quyền cao, đôi chân dài thòng, bàn tay đẹp nhìn đến phải chú ý liền . Khuôn mặt đẹp ngó hoài không chán, thân hình đẹp thiên hạ phải ngắm nghía. Ian Clarke là một chàng đẹp trai. Anh cũng tự biết mình đẹp, tự trong thâm tâm anh biết vậy. Đó không phải điều mà hai vợ chồng thật sự quan tâm đến. Vợ anh cũng hiểu điều đó. Chính chị cũng xinh đẹp. Nhưng người khác lại quan tâm. Thiên hạ ưa ngắm vợ chồng anh, với vẻ thèm thuồng. Đặc biệt đối với những con người ưa nhìn, thiên hạ thường ngó hau háu, muốn biết những người ngọc đó nói gì, đi đâu, quen biết những ai, ăn uống ra sao… nhiều chuyện vớ vẩn chẳng đáng gì. Sắc đẹp chẳng làm cái quái gì, nhưng là của trời cho. Nhiều kẻ tốn tiền để chưng diện khoe đẹp, nhưng chỉ là giả mạo thôi. Ian không cần giả mạo, quả thật anh đẹp trai. Một người đàn bà đội chiếc nón rơm rộng vành, mặc chiếc áo dài màu hồng, cũng nhận ra nah đẹp trai. Chị liếc mắt qua vành nón rơm nhìn anh chăm chú. Chị ngắm bàn tay anh cầm khoanh bánh mì, nhìn miệng anh lúc anh đưa lly rượu lên môi. Chị để ý đến cả mớ lông màu hung vàng trên cánh tay anh, lúc anh vén tay áo, phô ra ngoài trời. Chị ngồi cách xa anh vài bàn, nhưng nhìn rõ cả. Tưởng như chị đã từng gặp anh nhiều lần. Nhưng Ian chưa hề biết mặt chị. Làm sao anh biết cho được ? Chị nhìn đã đời, rồi ngừng lại, không ngó Ian nữa. Anh chẳng hề biết có chị hiện diện, còn bận ngắm cảnh vật xung quanh. Cuộc sống hiển nhiên là đẹp : chín mùi, rực rỡ và dễ dàng. Anh như hái được hạnh phúc trong đời. Suốt sáng nay anh đã làm việc hăng say để hoàn tất chương ba trong cuốn tiểu thuyết của anh, và bây giờ những điều anh mô tả trong sách trở thành hiện thực trong cuộc sống, đúng hệt như người ta rong chơi trên Đại lộ… dạo mát, cười đùa. Những điều đó đối với anh trở thành hiện thực. Anh thấy chúng thật thân mật, vì anh là kẻ sáng tạo ra chúng, là cha của chúng, và cũng là bạn của chúng. Và chúng cũng là bạn với anh nữa. Lúc bắt đầu viết một cuốn sách cho ta cảm tưởng thật tốt đẹp. Những khuôn mặt mới gắn bó với cuộc sống của ta. Lúc đánh máy những trang bản thảo, Ian cảm thấy như nắmbắt được những nhân vật của mình. Tay đụng tới những phím chữ, anh cũng thấy êm ái. Anh đã có đủ mọi thứ : một thành phố để yêu quý, một cuốn tiểu thuyết mới sáng tác, và một cô vợ để đùa giỡn, cười cợt và yêu đương. Vợ chồng lấy nhau đã 7 năm, mà bây giờ ở nàng thứ gì anh cũng cảm thấy tốt đẹp cả : tiếng cười ròn, nụ cười mỉm, đôi mắt nhìn anh đăm đăm, và cả đến cách nàng ăn mặc hở hang ngồi trong phòng làm việc của anh, đong đưa trên chiếc ghế xích-đu, uống la-ve, ngồi đọc tác phẩm anh viết ra. Thứ gì anh cũng thấy tốt đẹp cả, và bây giờ càng đẹp hơn khi mà cuốn tiểu thuyết của anh đã viết được những chương đầu. Hôm nay thật là một ngày thần tiên. Và Jessie, vợ anh lại sắp trở về. Ba tuần lễ nàng vắng nhà, anh làm việc được rất nhiều. Nhưng đột nhiên anh cảm thấy mình cô đơn, và bực dọc như điên … chỉ vì Jessie. Ian nhắm mắt lại, quên đi tiếng xe điện chạy rầm rập quanh đó, nhớ đến Jessie... đến cặp giò tuyệt đẹp, mái tóc hung vàng mịn như sa-tin,
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Bùi Trọng Nhân
Dung lượng: 1,45MB|
Lượt tài: 1
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)