Bao tuong 20-11

Chia sẻ bởi Thcs Van Phuc | Ngày 29/04/2019 | 52

Chia sẻ tài liệu: bao tuong 20-11 thuộc Tin học 9

Nội dung tài liệu:

Số báo đặc biệt
Năm học : 2009 - 2010
Kỷ niệm 10 năm thành lập trường
Chi đoàn 10 H
Nơi bắt đầu nỗi nhớ
Lời giới thiệu.

Ngày 20-11 đã tới gần, cả nước tràn ngập một không khí rộn ràng náo nức. Hoà mình vào không khí đó, trường THPT Khúc Thừa Dụ nói chung và tập thể lớp 10 H nói riêng cũng cố gắng thi đua để chào đón ngày lễ lớn này. 45 thành viên của đại gia đình 10H gồm có 19 thành viên nữ và 26 thành viên nam. 45 thành đó là đặc trưng cho 45 gam màu của sở thích, của ước mơ, của cá tính, của khả năng và cũng chính là 45 gam màu để tô vẽ lên những vần thơ, những nốt nhạc, những bông hoa điểm 10 đỏ chói để dâng tặng thầy cô, để đền đáp những gì mà thầy cô đã làm cho chúng em.
Nhân ngày 20-11 số báo đặc biệt của chúng em là món quà, mà chi đoàn 10 H chúng em muốn gửi tới tất cả các thầy cô giáo.

Số báo đặc biệt chào mừng ngày
20 - 11

Nơi bắt đầu nỗi nhớ
Nó không có giá trị về vật chất nhưng ngược lại nó là tâm huyết của 45 con người, là thành quả lao động của 45 đôi tay, mỗi nét chữ, mỗi dòng thơ đều chứa chan những tình cảm đẹp nhất mà chúng em muốn dành tặng các thầy cô giáo.
Bây giờ chúng em mới là những học sinh lớp 10, chỉ mới bước vào trường chưa được bao lâu, chưa đạt được những thành tích cao như các anh các chị lớp 11, 12 nhưng chúng em tin rằng với sự nỗ lực phấn đấu của mỗi thành viên trong lớp và sự đoàn kết gắn bó của chúng em thì chi đoàn 10 H sẽ đạt được những thành tích thi đua cao trong khoá học của mình.
Xã luận
Niềm Tự hào của tôi !
(Proud of me )
Vào một trong những ngày đẹp trời nhất của mùa thu tôi lang thang trên phố và cảm thấy mình trống trải một cảm giác bỗng dưng ùa về mang theo một ấn tượng - ấn tượng về mái trường , thầy cô , bạn bè - nơi đã dạy tôi tất cả những bài học của cuộc sống
Không phải trường chuyên , cũng không phải trường công lập nhưng trường THPT Khúc Thừa Dụ hội tụ tất cả những yếu tố tốt của một ngôi trường hoàn hảo . Và trong đó , tuyệt vời nhất là đội ngũ giáo viên giỏi , giàu kinh nhiệm và đặc biệt quan tâm tới học sinh . Tuy cơ sở vật chất của nhà trường còn chưa hoàn thiện nhưng nhờ lòng nhiệt tình và say mê với nghề, các thầy cô giáo trong nhà trường vẫn hoàn thành bài giảng một cách xuất sắc và những tiết thí nhiệm đầy thú vị. Cô Lữ Thị Tuyết , giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, với kinh nhiệm niều năm đứng lớp và tấm lòng thương trò như con cộng với một bầu nhiệt huyết lúc nào cũng rực cháy đã dẫn đường cho 45 thành viên lớp tôi đi đúng hướng và tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi tiến nhanh hơn trên con đường trinh phục tri thức . Và hơn thế nữa, thầy hiệu trưởng Lê Lương Tập , người đã gằn bó, dìu dắt biết bao thế hệ học sinh cũng như giáo viên trong nhà trường .
Sẽ không quá khi nói rằng thầy chính là ngọn hải
đăng soi đường cho các thầy cô giáo đưa những con thuyền trở học sinh cập bến. Đối với tôi thầy là một người cha vĩ đại nhất, là một tấm gương sáng cho toàn trường noi theo.
Và trong những năm gần đây tỉ lệ tốt đỗ nghiệp và đỗ cao đẳng đại học được cải thiện rõ rệt.
Vì sao thế ? Đó không phải là một phép màu cũng không phải một điều kì diệu. Đó là kiết quả của cả một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ, không mệt mỏi của cả thầy và trò trường chúng tôi.
Trong đó không thể không kể đến công lao của thầy quản sinh, bác bảo vệ, những người đã trông coi cơ sở vật chất của nhà trường và học sinh chúng tôi có thể yên tâm học hành.
Tập thể lớp 10H chúng tôi nói riêng và toàn thể nhà trường nói chung trong những năm qua đã đạt rất nhiều danh hiệu tiên tiến-xuất sắc về nhiều lĩnh vực. Đó là kết quả của sự cố gắng nỗ lực từ giáo viên đến học sinh trong trường. Tuy đã có lúc mệt mỏi và dường như muốn bỏ cuộc để tìm kiếm sự bình yên như cây cỏ nhưng nhờ sự đoàn kết, tương trợ lẫn nhau mà nhà trường đã vượt qua những thử thách khó khăn nhất. Và vượt lên tất cả là tinh thần lạc quan hiếm thấy , đơn giản vì tất cả đều hiểu rằng "lạc quan là tôm trạng khiến cho ấm trà có thể cất tiếng hát dù trong bụng nó đang nóng rực". Để bây giờ có thể hãnh diện về ngôi trường của mình .
Trường THPT Khúc Thừa Dụ " Niềm tự hào của tôi"
<Đỗ Hữu Niềm>.
Tâm sự.
Tôi phải làm gì ?
Đại học chính là niềm mơ ước lớn nhất của tôi. Từ khi tôi có ý thức về tương lai của mình, tôi đã chọn trường đại học là nơi mà tôi phải đến trước khi bước vào đời.
Đó cũng chính là nguồn thôi thúc cố gắng trong học tập, mỗi khi buồn chán hay gặp khó khăn trong học tập , tôi nghĩ đến ước mơ của mình, nghĩ đến ngày tôi được vào đại học, tôi cảm thấy một niềm vui tươi khó tả xuất hiện trong lòng tôi và chính cảm giác đó giúp tôi vượt qua những khó khăn để cố gắng học tập. Nhưng mọi người trong nhà đều bảo: Học hết lớp 12 tôi phải nghỉ vì một lí do vô cùng đơn giản: " Con gái học nhiều để làm gì" ? Trước sau gì cũng phải vào bếp lo chuyện nội trợ". Quyết định của mọi người làm tôi cảm thấy có cái gì nghẹn ở cổ, tôi không sao nói được một lời, tôi đã chạy vào phòng mình, đóng cửa lại khóc.
Tại sao mọi người lại có thể buộc tôi như vậy. Năm nay tôi học lớp 12 tuy không phải là học sinh giỏi, nhưng mà tôi luôn cố gắng vì ước mơ của mình, tại sao quan niệm cổ xưa ấy vẫn còn tồn tại ? Những câu hỏi cứ liên tiếp đặt trong đầu tôi, tôi nghĩ thầm chẳng lẽ đã hết rồi sao? Niềm ước mơ hi vọng của tôi, chẳng lẽ chỉ một ước mơ đơn giản như thế tôi cũng không thực hiện được, tôi phải làm gì đây.

CÂU CHUYỆN HÒN SỎI
 
Hòn sỏi nhỏ bên bờ suối vắng
Nước chảy hoài bào trắng thân anh
Đành bầu bạn với sương chiều nắng sớm
Cho đời mình quyện thắm hương thơm
Rồi ngày ấy sỏi trở về phố thị
Trải lối đi cổng chính Thánh đường
Tôi nằm nghe những dấu chân đi
Lời nguyện cầu sáng chiều ấm áp
Gậy cụ già hằn in trên sỏi
Em bé tung tăng mỏi chân vui
Thiếu nữ nhịp nhàng thoải bước chân
Chàng trai trẻ dấu giày in vội
Sỏi tội nghiệp thấy mình có ích
Làm lối vào chiều kích yêu thương
Cho cuộc đời không còn vương vấn
Tiếp nối Thiên an vẫn đợi chờ
S­u tÇm
GIAO MÙA
Mùa đến rồi mùa đi
Thường niên rồi mùa vọng
Con Người lại Nhập thể
Mang ca khúc giao hòa
Đem hơi ấm tình người
Xóa đêm đông thù hận
Vang ca khúc an bình
 
Giữa nhân lọai hối hả
Tiền tài với lợi danh
Con người đã vô cảm
Sống cuộc đời vội vã
Quá lo cho xác thân
Mau qua và vụn vỡ…
 
Đấng cực thánh trên cao
Hóa thân Người hèn mọn
Lại sinh trong cơ hàn
Để kéo dần khoảng cách
Trong tiến trình hội nhập
Đấng gánh tội trần gian
Lại trao cho người thế
Bài giảng tám mối phước
Làm hành trang hội nhập
Để nhân loại dìu nhau
Hội nhập trong “cõi phúc”
Và trở nên hiệp nhất
Trong thế giới có Người
Nơi sư tử và dê con
Cùng nằm chung một chỗ
Tuổi học trò.
***
Tuổi học trò người nào cũng thế
Biết yêu thương biết quý trọng nhau
Mai đây rời xa mái trường cũ
Vẫn vấn vương bao hồi ức trong lòng.


Tình Bạn.
***
Tình bạn lung linh chùm hoa tím
Nở giữa ban mai đẹp tuyệt vời
Mới quen nhau lòng còn ngờ ngợ
Thân nhau rồi mới nhớ mới thương
Có những lúc giận nhau không thèm hỏi
Lòng thổn thức rồi lại nguội ngay.

Trần Thị Lịch.
Lớp 10

Lớp 10 với bao mới lạ mê say
Những nỗi buồn xen trong từng trang vở
Mãi vô tư, hồn nhiên như quỷ nhỏ
Cô giáo lắc đầu: lớp 10 trẻ con quá!
Lớp 10 rồi có lẽ đã lớn hơn
Nên cãi nhau không còn ai mắt ướt
Đám con trai xem chừng ngang ngược
Con gái nổi khùng, những cái lừ xuyên thế kỉ.
Lớp 10 rồi nên cô giáo cũng ưu tiên
Không ai còn bắt ngồi xen kẽ
Những cái miệng trong giờ văn rất khoẻ
Thấy cô buồn lũ học trò nháy mắt nhìn nhau.
Lớp 10 rồi cô nhắc chưa lớn đâu
Và cô cấm không được yêu vô cớ
Có yêu đâu vẫn hồn nhiên dễ sợ
Ai mà yêu lập tức bạt tai ngay.
Lớp 10 rồi, tất cả vẫn ngây thơ
Khóc lại cười, sớm chiều như chim chích
Những văn bản, số học hay dung dịch
Thích pha trò, lớp ngập tiếng cười vui.

Thơ.

Thứ ba học trò
***
Tuổi học trò sao đáng yêu
Vui vui lắm và nghịch như qủy sứ
Ai trong lớp có một điều lí thú
Là cả lớp cười rôm rả, rộn vang
Có một lần đang học giờ văn
Bỗng cả lớp nhìn nhau cười rúc rích
Thầy nói sao không ai nhúc nhích
Một thoáng buồn thầy gấp sách lặng im
Lúc trống vang thầy đã bước ra thềm
Tiếng cười ấy lại vỡ vang trong lớp
Có cuốn sách mỗi người tô một nét
Hình cụ già thoắt biến một nàng tiên
Cả lớp lặng yên nhìn thầy hối hận
Bao nghịch ngợm tuổi thơ ngây hiếu động
Chúng em xin lỗi thầy bớt giận thầy ơi.

Tác giả.
Vũ Văn Hoan.
Lớp học ở trên cao.

Lớp học trên tầng ba
Bốn mùa gió vi vu
Mùa đông thì co ro
Mùa hè cười hớn hở

Bốn ô cửa sổ nhỏ
Nhìn ra khoảng trời xanh
Một khóm trúc xinh xinh
Ru những lời lãng mạn.

Hành lang dài vô tận
Nơi ấy còn dáng ta
Cây bàng còn xanh lá
Và hàng lan nở hoa.

Trở lại miền kí ức
Gọi tên nhữmg yêu thương
Trong tim ta vĩnh cửu
Trên cao.một thiên đường.
(Sưu tầm)
Trường tôi.

Khúc Thừa Dụ nơi trường tôi đang học
Đứng hiên ngang giữa bao lớp học trò
Nơi ấy đã đào tạo bao lớp người nối tiếp
Vững vào đời bao nẻo chông gai
Bây giờ đây đến chúng tôi nhập học
Sáng rạng ngời những giấc mơ sau
Mong trường tôi muôn đời đứng vững
Để ra trường vẫn nhớ về nơi đây.

Tác giả.
Trần Thị Vân.
Tình bạn.

Tình bạn là vạn lời ca
Đẹp hơn tất cả loài hoa trên đời
Tình bạn trong sáng tuyệt vời
Nó đưa ta đến bầu trời đầy hoa
Tình bạn là một ước mơ
Tình bạn là một vần thơ yêu đời
Xa nhau ta gửi mấy lời
Chúc bạn học giỏi, đồng thời học chăm
Mình chúc bạn mãi mãi là hoa
Trái tim là nhuỵ, đời là mùa xuân
Hoa ơi! đừng cậy mình xinh
Khi tàn mất sắc thì linh bướm này
Bướm thì nay đó mai đây
Còn ta mãi mãi như cây với cành..

Nguyễn Văn Thiện.
.
Dòng sông quá khứ.

Từ dòng sông ấy tôi ra đi
Con thuyền ở lại nói về dòng trôi
Trăm năm một cuộc trồng người
Thầy tôi lặng lẽ một thời đò đưa
Mười năm biết mấy nắng mưa
Thầy tôi vẫn thức những khuya đèn vàng
Lật đêm giáo án sang trang
Để ngày tận tuỵ ngàn hàng trăm câu
Học trò lớp lớp nối nhau
Thầy như ngọn đuốc trước sau vẫn hồng
Tôi về quá khứ dòng sông
Lặng nghe sóng vỗ trong lòng nhớ thương
Bâng khuâng tôi bâng khuâng từng giờ
Mãi là trò nhỏ vấn vương lời thầy.

Hà Dịu Thơm.
.
Truyện ngắn.

Ngày hội.

Thầy Bình trở mình, mồ hôi dâm dấp cái chiếu gỗ. Dạo này ông mệt nhiều, hết chứng này đến tật kia vì vậy thỉnh thoảng phải nằm dài. Nhưng núc này ông không nghĩ đến bệnh mà lan man nghĩ đến chuyện khác. Tiếng hát trên đài từ sáng sớm đã nhắc thầy hôm nay là ngày 20-11. công việc đối với thầy là niềm vui, niềm say mê không giới hạn. Người ta thì mở cuốn hướng dẫn giảng dạy ra mà chép thành bài giảng thầy thì cặm cụi suy nghĩ, mở hết óc ra để tìm tòi một giàn ý sao cho hợp lí nhất, để có một cách hiểu thoả đáng nhất. Thầy có một người đồng nghiệp xấp xỉ tuổi thầy vôn được đánh giá cao, thì đi nhẹ nói nhỏ, hết giờ thì ngừng dạy dù bài chưa xong và không bao giờ gần học sinh ngược lại, thầy luôn hào hứng trên lớp, trống trường đã vang lên mà vẫn cố xin ít phút để gợi ý thêm cho học trò về nhà học bài hoặc giải đáp thắc mắc. Vì thế ông mau mệt, đướng lớp một buổi là thừ người ra, cổ họng nóng rát. Nhiều người khuyên thầy vừa sức thôi nhưng trót mang cái nghiệp vào thân, không thay đổi được. Thấy cuốn sách mới, cuốn sách hay là mắt thầy sáng lên. Phải mua bằng được và phải đọc tức thì. Cứ đến ngày nhà giáo, học sinh mới, học sinh cũ chen chân đến thăm. Hoa đầy phòng tội nghiệp cho thầy, lúc đó nhà ông chật quá. Nhà là nói theo thói quen, thầy chỉ có một phòng khoảng 30 mét vuông, ở đó chỉ có vài đồ đạc giản dị. Đặc biệt, cái bàn gỗ nhỏ vừa để chấm bài, vừa dùng
bữa, tiếp khách, thầy thường gọi vui đó là bàn đa năng. Lại cần có diện tích phụ nên thành ra bình thường xoay sở đã khó, lúc đông khách càng bí. Khổ lỗi học sinh quý thầy cứ nờm lợp kéo tới, cả lớp hay nửa lớp đến mừng thầy.
Nhiều " đổi gió" đẻ tránh nạn nhà chật không đủ chỗ cho học sinh, có những nhóm học sinh đợi thầy hoài, thấy cửa nhà thầy khoá trái liền nảy ra sáng kiến gửi lại hai nhà bên cạnh. Thành ra hai bên hàng xóm nhà thầy cũng được thơm lây.
Không gặp được học sinh để hàn huyên tâm sự, Thầy bình buồn và áy láy lắm. Nhiều khi qua trò chuyện ngoài giờ học mới hiểu học sinh, từ đó giúp ngày 20-11 thầy phải "bỏ trốn" ra cái công viên nhỏ gần nhà được các em nhiều hơn. không chỉ giải thêm về bài tập mà còn giúp các em gỡ mắc về tình cảm gia đình, tình bè bạn. Trong hoài niệm, tâm trí ông chợt bừng lên hình ảnh cô học trò có cái tên khá lạ "Huỳ". Em này là một học sinh ngèo, khi lên lớp 12 thì nhất quyết bỏ học. Huỳ không nói lí do với cô giáo chủ nhiệm mà chỉ rớm nước mắt nộp đơn thôi học. Khi đó thầy Bình đang bồi dưỡng học sinh giỏi cho Huỳ đi thi. Thầy phải nghỉ dạy mấy buổi, đến tận nhà Huỳ và sau những lần thầy trò thổ lộ tâm sự, cô học trò nhỏ đã gạt nước mắt, gạt mọi trỏ ngại qua một bên để tiếp tục học. Sau này Huỳ thành đạt,trở thành một cô giáo giỏi. Tiếng chuông reo đưa thầy về hiện tại. có ai đến thăm thầy chăng ? Không đó là người thu tiền nhà.
Cho tận sau bữa cơm tối cũng không có khách. Bây giờ nhà đã rộng hơn, đời sống khá hơn nhưng tình nghĩa lại vơi chăng? Không, Thầy Bình chỉ nhớ chứ không buồn.
Là người từng trải và khoan hoà, vì yếu mệt nên đã hoàn toàn rửa tay gác phấn thì không thể có đám học trò ngây thơ, nghịch ngợm ríu rít đến với ông nữa.
Còn các học sinh cũ, họ đương đầu với việc làm ăn, con cái,trăm thứ việc phải lo toan trong cái thời buổi hiện đại này. Thầy đang nằm nghe đài thì có một người nhấn chuông . Đã gần chín giờ tối rồi! Hay là ai nhầm nhà, cánh cửa hé mở, một vẻ mặt quen quen xuất hiện "chào thầy ạ" thầy Bình ngẩn người ra mấy phút. à cậu Hùng hả ? Mừng quá, anh chàng này hồi đi học thuộc loại cá biệt nghịch hơn quỷ. Mà cậu ta cũng không mấy gắn bó với tất cả các thầy, kể cả thầy Bình. Đã lâu lắm rồi không gặp. Hùng trao bó hoa vàng tươi vào tay thầy giáo cũ, nhẹ nhàng thưa: "em xin lỗi thầy" lâu quá không đến thăm thầy.
- Bây giờ em đến là quý rồi. Ngồi đi nào
Thầy Bình nhìn khuôn mặt đen xạm của người học trò cũ rồi lặng đi xúc động. Hoá ra vẫn có học trò sau bốn chục năm rồi còn đến với ông. Đúng hôm nay là ngày hội nhà giáo ! Mà đâu chỉ 20-11 giờ đây bất cứ ngày nào có học sinh cũ đến thăm, đối với ông đều là ngày hội cả.

Quà tặng trong vỏ bao diêm.

Sau khi nhìn 45 học sinh lớp 10 của tôi ngồi vào chỗ, thì cậu học sinh Mạnh vẫn đứng. Mạnh không có bố, em sống với một người mẹ nghiện rượu, thế nhưng kì diệu thay đây lại là 1 cậu học sinh đặc biệt thông minh và đáng yêu.Mạnh vẫn đứng, tôi sợ cậu lại gặp chuyện gì ở nhà, nên vội vã lại gần để hỏi han.
Nhưng mạnh hỏi tôi một câu rất bất ngờ.
Cô Mai, cô không mở món quà của em à ? Em đặt nó trên bàn cô đấy! em biết hôm nay là sinh nhật cô mà!
Tôi cười, vội quay trở lại bàn, giữa đống sách vở, giấy bút, tôi nhìn thấy một cái hộp bé tẹo được gói bằng loại giấy ăn màu vàng nhạt. Bên trong lớp giấy là một cái hộp diêm. Tôi nghiêng đầu và lắc khẽ cái hộp bên tai, nó kêu như một lục lạc nhỏ. Điều này làm Mạnh và cả lớp cười. Tôi chưa đẩy ruột hộp diêm ra ngay mà xem hộp đựng gì? Mạnh bảo tôi hãy tưởng tượng rằng đó không phải hộp diêm mà đó là một hộp đựng đồ trang sức quý báu. Và khi mở hộp đựng đồ trang sức quý báu tôi thấy 2 hai cái nắp chai bia, mỗi chiếc một màu! Chúng đã được mài rất cẩn thận thành hai miếng sắt tròn xoe, và không có những đường gờ sắc. Mạnh nói đó là hai chiếc hoa tai mà cậu tự làm để tặng tôi, vì cậu thấy tôi chưa có hoa tai nào cả. Đeo hoa tai trông cô sẽ xinh hơn, cô Mai ạ! Tôi hơi lặng đi. Từ khi sinh ra, một trong hai tai tôi đã hơi bị biến dạng. sợ rằng đeo hoa tai sẽ càng khiến mọi người xung quanh chú ý, nên tôi không bao giờ đeo.
Nhưng Mạnh "nhìn thấy" sự kì quặc của tai tôi. Cậu học sinh bé nhỏ của tôi. Chỉ nhìn thấy cô giáo mình chưa có hoa tai và cậu muốn tặng tôi mà thôi. Khi tôi dùng băng dính đính "đôi hoa tai hai màu" lên tai, rất nhiều học sinh trong lớp đã vỗ tay còn Mạnh thì chỉ mỉm cười tự hào. Tôi chưa bao giờ hỏi Mạnh nhặt hai nắp chai đó ở đâu. Rất có thể cậu bé đã nhặt ở chính nhà mình đó là một bằng chứng "xấu" cho những vấn đề mà cậu gặp phải ở gia đình mình, nhưng Mạnh lại kì công biến chúng thành một đôi hoa tai xinh xắn. Từ đó về
sau, chiếc vỏ diêm luôn nằm ở trên bàn làm việc trong phòng tôi. Nó nhắc tôi nhớ đến sự tử tế và tấm lòng rộng mở của Mạnh. Dù cuộc sống đã không hề dễ dàng với Mạnh, nhưng cậu vẫn luôn nhìn thấy những điều tốt đẹp trong nó. Nó cũng nhắc nhở tôi rằng, nghề nghiệp của tôi không phải là điểm số hay thành tích của học trò, nó còn là trái tim, là tâm hồn, là nụ cười của các em nữa.
Trái tim ấm áp của một cậu học trò lớp 10 đã khiến một cô giáo luôn có nhưng bài học vô giá. Nhiều năm học đến và đi, nhưng món quà hộp diêm chuua bao giờ thôi sưởi ấm trái tim tôi, cũng như chưa bao giờ rời khỏi tâm trí tôi.
Truyện Cười.

Bạn Tốt.

Trong giờ kiểm tra.
Tèo : - Tí, chúng mình thân từ nhỏ có phải
Tí : - ừ
Tèo : - Và luôn giúp nhau lúc khó khăn ?
Tí : - Dĩ nhiên !
Tèo : -Vậy thì.né tay ra cho mình chép bài cái coi !
Tí : - .?





Lạc đề.

Mẹ : Này con, bài van mẹ viết cho con có được điểm cao không ?
Con : Không ạ! Thầy giáo bảo lạc đề.
Mẹ : Đời nào bài van cho " hãy tả mẹ tôi" chứ gì ?
Con ; Vâng ạ! Nhưng sao mẹ lai tả bà ngoại .?
Điểm 10.

Hai bố con đang ngồi nói chuyện .
Con: Bố ơi! Nếu ngày mai con được điểm 10 thì bố thưởng cho con cái gì ?
Bố: sao con biết ngày mai con được điểm 10 ?
Con: Vì tính đến bây giờ con đã được 9 điểm 1 rồi ạ!
Bố: Trời.




Lực hấp dẫn.

Trong giờ vật lí thầy giáo giảng bài " lực hấp dẫn" thì Nam ngủ gật.
Thầy: Nam đâu? đứng dậy cho thầy biết: ai là người tìm ra lực hấp dẫn?
Nam: Lúng túng dạ là.là Niu Tơn ạ!
Thầy: Thế tại sao ông ấy tìm ra được điều đó?
Nam: Dạ thưa thầy một hôm Niu Tơn đi ra vườn bị quả táo rơi suýt vỡ đầu ạ!
Thầy: Thế sao quả táo không rơi ra chỗ khác mà lại rơi vào đầu Niu Tơn?
Nam: à chắc là đầu của Niu Tơn đã hút quả táo vào...
Góc sáng tạo.

Cuộc thi: Thế Giới Quanh Ta.
Ô chữ. "Một Vị Tướng Tài"
* Hàng Ngang .
1. Tên thương cảng đầu tiên của Đại Việt .
2.Quân Tống bị nhân dân ta đánh bại trên phòng tuyến sông này.
3.Vị vua đã rời đô từ Hoa Lư ra định đô ở Thăng Long.
4. Tên ngôi chùa nổi tiếng được xây dựng vào năm1049
5. Tên hai bài thơ được coi là " Bản Tuyên Ngôn Độc Lập"đầu tiên trong lịch sử nước ta.
6. Lực lượng quân đội do triều đình quản lí.
7. Tên khoa thi đầu tiên được mở năm 1075.
* Hàng dọc: Tên thật của một vị tướng tài ba trong lịch sử nước ta.
Đoạn kết của báo.

Hoà chung trong tâm trạng phấn khởi và hào hứng của toàn bộ thầy cô giáo và tất cả học sinh trong trường, nhân ngày 20-11 và kỉ niệm 10 năm thành lập trường . Tập thể lớp 10H chúng em không biết bày tỏ lời cảm on sâu sắc đến nhà trường như thế nào? Chúng em chỉ biết đoàn kiết lại để hoàn thành tốt nhiệm vụ mà nhà trường và ban tổ chức đưa ra!
Với những truyền thống tốt đẹp của nhà trường, lòng nhiệt huyết và sự quyết tâm của các thầy cô trong suốt 10 năm qua đã dạy dỗ và dìu dắt biết bao thế hệ học sinh trưởng thành trong cuộc sống và thành công trên con đường lập nghiệp của mình. Cũng nhờ sự quan tâm, ân cần chỉ bảo của các thầy cô mà trong suốt 10 năm qua đã có biết bao thế hệ học sinh tốt nghiệp ra trường. Và trong số họ có biết bao người được bước vào cánh cổng cao đẳng- đại học. Và khi cầm tấm bằng tốt nghiệp hay giấy báo đỗ đại học, cao đảng thì điều đầu tiên mà họ nghĩ đến đó là những lời cảm ơn chân thành đến các thầy cô. Những người mà trong suốt 3 năm qua đã ân cần chỉ bảo để họ có được như ngày hôm nay. Họ chính là niềm tự hào, là tấm gương để chúng em noi theo. Tuy là học sinh mới vào trường chưa được bao lâu nhưng khoảng thời gian qua cũng đủ để cho chúng em thấy được tấm lòng tận tuỵ và sự ân cần của thầy cô đối với chúng em. Nó được thể hiện qua các bài giảng ở trên lớp và sự quan tâm đặc biệt tới học sinh của các thầy cô.
Các thầy cô luôn tìm mọi cách phải làm thế nào để học có một bài giảng tốt, làm thế nào để học sinh hiểu bài một cách nhanh nhất. Thật sự là công ơn của các thầy cô không bao giờ nói hết được. Qua đây chúng em xin gửi lời cảm ơn chân thành tới ban giám hiệu nhà trường Và ban tổ chức làm báo. Báo tường cho chúng em thể hiện mình, thể hiện niềm tin của mỗi cá nhân và là niềm tự hào của lớp. Trong tập thể lớp 10H chúng em có 45 thành viên mỗi thanh viên là
một trái tim nhỏ. Và 45 trái tim nhỏ là một trái tim lớn, một trái tim đoàn kết để hoàn thành một cách tốt nhất nhiệm vụ mà ban tổ chức đề ra. Báo tường là một
trò chơi bổ ích nó cũng như là là một bài học tốt để giúp đỡ chúng em hiểu thêm về những truyền thống tốt đẹp của nhà trường. Điều đặc biệt hơn cả là nó giúp 45 trái tim nhỏ cùng chung nhịp đập.
Cảm xúc của chúng em bây giờ không thể nói hết được chỉ biết cảm ơn sâu sắc đến nhà trường và ban tổ chức tạo cho chúng em một sân chơi bổ ích lành mạnh. Chúng em xin hứa sẽ học tộp thật tốt để đền đáp công ơn cả các thầy cô. Và xứng đáng là những học sinh của trường. Chúng em xin hứa sẽ chấp hành tốt tất cả những gì mà nhà trường đặt ra. Và tu dưỡng thật tốt những tiêu chuẩn đạo đức để xứng đáng là con ngoan trò giỏi của gia đình và thầy cô.

Nguyễn Quang Thắng.
Ban biên Tập Báo.

Tổng biên tập.
Nguyễn Quang Thắng.

Biên tập Nội Dung.
Nguyễn Mạnh Hùng.

Biên tập Kĩ Thuật.
Nguyễn Văn Thiện.

Trang trí Kĩ thuật & Hội hoạ.
Nguyễn Quang Thắng.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Thcs Van Phuc
Dung lượng: | Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)