Bài dự thi Biết chữ cho cuộc sống tốt đẹp hơn
Chia sẻ bởi Đặng Hồng Điệp |
Ngày 18/10/2018 |
14
Chia sẻ tài liệu: Bài dự thi Biết chữ cho cuộc sống tốt đẹp hơn thuộc Ngữ văn 6
Nội dung tài liệu:
Trường THCS Cổ Loa
Họ tên GV: Đặng Hồng Điệp
Bài dự thi: “Biết chữ cho cuộc sống tốt đẹp hơn”
KHÁT VỌNG XANH
Một buổi chiều êm ả như ru. Từng dòng người qua lại náo nhiệt. Trên bầu trời cao xanh vời vợi, những chú chim vẫn chao nghiêng đôi cánh. Ánh nắng vàng ươm bao trùm lên cảnh vật. Một mùa hè rạo rực, tràn đầy nhựa sống còn lòng tôi thì se lại.
Lạc giữa dòng đời tấp nập, tôi cô đơn lạc lõng. Hai bánh xe lăn vẫn quay đều, quay đều lặng lẽ như chính cuộc đời của tôi vậy. Bánh xe ấy cứ quay đều hết ngày này qua ngày khác. Bánh xe quay đều đến mức làm cho bắp tay phải của tôi nổi lên cuồn cuộn, lệch hẳn đi so với tay trái. Lăn mãi, lăn mãi rồi cũng đến cửa lớp học nhưng tôi chỉ đứng ở ngoài mà không được vào. Có thể nói để bước vào trong kia cùng các bạn học sinh là một khoảng cách xa vời đối với tôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi còn nhớ cái buổi chiều mùa hè
năm tôi lên sáu. Tôi cùng các bạn chơi bóng trong sân khu tập thể E26. Lúc đó đứa nào cũng hăng hái chạy thật nhanh để tranh bóng, mặc cho tiếng mẹ gọi về, để rồi đến đêm tôi đã bị sốt cao. Từ cái lúc cơn sốt ập tới, bố mẹ đã chạy đôn chạy đáo lo chữa cho tôi nhưng người tôi nóng ran như lửa và miệng tôi đã bị giật méo xệch. Cơ thể tôi đã bị tê liệt mất ba phần tư. Tôi đau đớn trước số phận nghiệt ngã của đời mình, chỉ trong chốc lát thôi, một cậu bé Tuấn lành lặn, khoẻ mạnh, thông minh giờ đây đã trở thành tàn phế. Thân hình tôi hoàn toàn bị biến dạng, chân tay quẹo quặt không thể làm được gì. Giọng nói trong trẻo ngày nào bây giờ đã bị ngọng, tôi nói mãi mới ra một tiếng mà tiếng ấy cũng rất khó nghe nếu như bạn là người lần đầu tiếp xúc với tôi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Mười bốn năm cuộc đời tôi rơi vào vòng u tối như màn đêm không sao, không trăng. Ngày lại ngày, ở nhà tôi phải đối diện với bốn bức tường vô nghĩa, buồn rầu, tủi cực.
Chính vì vậy, cho đến bây giờ đã 19 tuổi rồi mà tôi vẫn chưa biết chữ. Tôi đứng ở thế giới bên này mà khát khao đươc bước chân sang bến bờ của tri thức. Tôi khao khát được biết chữ. Vì tôi ý thức được rằng nếu như không biết chữ thì chẳng khác nào mình bị cô lập với xã hội. Cũng chỉ vì không biết chữ mà hôm đi công viên tôi đã vô tình lăn xe lên đám cỏ xanh mặc dù giữa đám cỏ có đề biển cấm. Tôi ung dung ngồi chỗm chệ lên đám cỏ cho tới khi có hồi còi của chú bảo vệ. Lúc ấy khi nghe chú chỉ vào biển cấm và hỏi: -- Cháu có nhìn thấy biển cấm ghi: “ Không dẫm lên cỏ kia không?” Tôi xấu hổ vô cùng nhưng không dám nói là: “Cháu không biết chữ”. Còn hôm thứ sáu tuần trước, bác Toàn bạn ba tôi gọi điện thoại tới nhưng không có ba ở nhà nên bác nhờ tôi chép lại tên địa chỉ cửa hàng thì tôi đã ấp úng và đành nói dối bác:
“- Bác cứ đọc, cháu đang chép đây.”
Tôi dự định sẽ nhớ địa chỉ đó trong đầu, nhưng mải chơi nên tối ba đi làm về thì tôi cũng quên luôn. Tôi biết, trong lòng ba không hề vui. Chắc là ba đang thất vọng về tôi nhiều lắm.
Đâu chỉ có thế, ở nhà tôi nhiều sách lắm, chúng được ba mẹ tôi bầy hàng dài trên giá. Vậy mà tôi đều bất lực không đọc được mặc dù nghe mẹ kể thì tôi biết tủ sách ấy là tinh hoa văn hoá của nhân loại.
Đã biết bao đêm tôi thao thức, trằn trọc không sao ngủ được. Những dòng nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên gò má tôi. Bạn bè nhìn tôi bằng ánh mắt miệt thị, khinh thường. Thậm chí có lần chúng còn chọc ghẹo tôi nữa, nhưng tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu nhẫn nhục. Đã có lần tôi xin ba mẹ cho đi học. Nhưng tôi biết, bao năm nay chỉ lo tiền thuốc thang cho tôi không cũng đủ để cho ba mẹ tôi vất vả rồi, giờ lại lo tiền học nữa thì thật khó quá. Đã thế lại còn phải có người đưa đi đón về nữa chứ. Mà nhà tôi thì khan người lắm. Nghĩ vậy, tôi thương ba mẹ lắm nên lại thôi, chẳng dám đòi hỏi gì nữa.
Nhưng giờ đây khi đứng trước cửa lớp học, nghe những tiếng ê a của các em nhỏ học bài, lòng tôi lại càng khát khao mãnh liệt hơn. Tôi thèm được học chữ, tôi cũng muốn mình được học như
Họ tên GV: Đặng Hồng Điệp
Bài dự thi: “Biết chữ cho cuộc sống tốt đẹp hơn”
KHÁT VỌNG XANH
Một buổi chiều êm ả như ru. Từng dòng người qua lại náo nhiệt. Trên bầu trời cao xanh vời vợi, những chú chim vẫn chao nghiêng đôi cánh. Ánh nắng vàng ươm bao trùm lên cảnh vật. Một mùa hè rạo rực, tràn đầy nhựa sống còn lòng tôi thì se lại.
Lạc giữa dòng đời tấp nập, tôi cô đơn lạc lõng. Hai bánh xe lăn vẫn quay đều, quay đều lặng lẽ như chính cuộc đời của tôi vậy. Bánh xe ấy cứ quay đều hết ngày này qua ngày khác. Bánh xe quay đều đến mức làm cho bắp tay phải của tôi nổi lên cuồn cuộn, lệch hẳn đi so với tay trái. Lăn mãi, lăn mãi rồi cũng đến cửa lớp học nhưng tôi chỉ đứng ở ngoài mà không được vào. Có thể nói để bước vào trong kia cùng các bạn học sinh là một khoảng cách xa vời đối với tôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi còn nhớ cái buổi chiều mùa hè
năm tôi lên sáu. Tôi cùng các bạn chơi bóng trong sân khu tập thể E26. Lúc đó đứa nào cũng hăng hái chạy thật nhanh để tranh bóng, mặc cho tiếng mẹ gọi về, để rồi đến đêm tôi đã bị sốt cao. Từ cái lúc cơn sốt ập tới, bố mẹ đã chạy đôn chạy đáo lo chữa cho tôi nhưng người tôi nóng ran như lửa và miệng tôi đã bị giật méo xệch. Cơ thể tôi đã bị tê liệt mất ba phần tư. Tôi đau đớn trước số phận nghiệt ngã của đời mình, chỉ trong chốc lát thôi, một cậu bé Tuấn lành lặn, khoẻ mạnh, thông minh giờ đây đã trở thành tàn phế. Thân hình tôi hoàn toàn bị biến dạng, chân tay quẹo quặt không thể làm được gì. Giọng nói trong trẻo ngày nào bây giờ đã bị ngọng, tôi nói mãi mới ra một tiếng mà tiếng ấy cũng rất khó nghe nếu như bạn là người lần đầu tiếp xúc với tôi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Mười bốn năm cuộc đời tôi rơi vào vòng u tối như màn đêm không sao, không trăng. Ngày lại ngày, ở nhà tôi phải đối diện với bốn bức tường vô nghĩa, buồn rầu, tủi cực.
Chính vì vậy, cho đến bây giờ đã 19 tuổi rồi mà tôi vẫn chưa biết chữ. Tôi đứng ở thế giới bên này mà khát khao đươc bước chân sang bến bờ của tri thức. Tôi khao khát được biết chữ. Vì tôi ý thức được rằng nếu như không biết chữ thì chẳng khác nào mình bị cô lập với xã hội. Cũng chỉ vì không biết chữ mà hôm đi công viên tôi đã vô tình lăn xe lên đám cỏ xanh mặc dù giữa đám cỏ có đề biển cấm. Tôi ung dung ngồi chỗm chệ lên đám cỏ cho tới khi có hồi còi của chú bảo vệ. Lúc ấy khi nghe chú chỉ vào biển cấm và hỏi: -- Cháu có nhìn thấy biển cấm ghi: “ Không dẫm lên cỏ kia không?” Tôi xấu hổ vô cùng nhưng không dám nói là: “Cháu không biết chữ”. Còn hôm thứ sáu tuần trước, bác Toàn bạn ba tôi gọi điện thoại tới nhưng không có ba ở nhà nên bác nhờ tôi chép lại tên địa chỉ cửa hàng thì tôi đã ấp úng và đành nói dối bác:
“- Bác cứ đọc, cháu đang chép đây.”
Tôi dự định sẽ nhớ địa chỉ đó trong đầu, nhưng mải chơi nên tối ba đi làm về thì tôi cũng quên luôn. Tôi biết, trong lòng ba không hề vui. Chắc là ba đang thất vọng về tôi nhiều lắm.
Đâu chỉ có thế, ở nhà tôi nhiều sách lắm, chúng được ba mẹ tôi bầy hàng dài trên giá. Vậy mà tôi đều bất lực không đọc được mặc dù nghe mẹ kể thì tôi biết tủ sách ấy là tinh hoa văn hoá của nhân loại.
Đã biết bao đêm tôi thao thức, trằn trọc không sao ngủ được. Những dòng nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên gò má tôi. Bạn bè nhìn tôi bằng ánh mắt miệt thị, khinh thường. Thậm chí có lần chúng còn chọc ghẹo tôi nữa, nhưng tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu nhẫn nhục. Đã có lần tôi xin ba mẹ cho đi học. Nhưng tôi biết, bao năm nay chỉ lo tiền thuốc thang cho tôi không cũng đủ để cho ba mẹ tôi vất vả rồi, giờ lại lo tiền học nữa thì thật khó quá. Đã thế lại còn phải có người đưa đi đón về nữa chứ. Mà nhà tôi thì khan người lắm. Nghĩ vậy, tôi thương ba mẹ lắm nên lại thôi, chẳng dám đòi hỏi gì nữa.
Nhưng giờ đây khi đứng trước cửa lớp học, nghe những tiếng ê a của các em nhỏ học bài, lòng tôi lại càng khát khao mãnh liệt hơn. Tôi thèm được học chữ, tôi cũng muốn mình được học như
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Đặng Hồng Điệp
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)