Bai DU thi "Biet chu cho cuoc song tot dep hon"
Chia sẻ bởi Vi Hải Quý |
Ngày 10/10/2018 |
35
Chia sẻ tài liệu: Bai DU thi "Biet chu cho cuoc song tot dep hon" thuộc Tập đọc 5
Nội dung tài liệu:
BÀI DỰ THI VIẾT
“Biết chữ cho cuộc sống tốt đẹp hơn”
Họ và tên: Nguyễn Thị Lan
Giáo viên trường tiểu học Đồng Hưu – Yên Thế - Bắc Giang
Điện thoại NR:0240 3531 046 , DĐ 0986 441720
======&=====
ĐỔI ĐỜI NHỜ BIẾT CHỮ
Cũng vì bệnh thoái hoá đốt sống mà tôi gặp lại cậu học viên học Xoá mù chữ- Bổ túc Tiểu học từ học 1999 – 2000 trong căn nhà mới xây, bên những tủ thuốc nam của em.
Ngôi nhà mới tuy chưa được hoành tráng lắm, nhưng bên trong có đầy đủ tiện nghi sinh hoạt của một đại gia: Ti vi, tủ lạnh, ghế bành , bếp ga, nồi cơm điện, giường lò so, chăn ga gối đệm…., ngoài hiên chiếc xe Wave màu đỏ còn thơm mùi sơn. Trong khi chờ đến lượt mình được bắt mạch khám bệnh, tôi xem tên những loại dược liệu được ghi bằng chữ viết tay dán trên tủ thuốc của em, hàng chữ mới ngay ngắn rõ ràng làm sao. Góc trên cùng bên phải tủ thuốc là một ô có cánh bằng kính trắng, bên trong để tấm bằng Sơ cấp Đông y do trường Bồi dưỡng kiến thứcY học cổ trưyền tỉnh Bắc Giang cấp và một chồng sách vở bìa đã cũ . Tôi tò mò nên hỏi mượn một cuốn vở ngồi đọc cho đỡ sốt ruột, đó là cuốn vở ghi các bài học mà em theo học ở trường đó.
Nhìn những dòng chữ như vậy khó có ai biết được cách đây mười năm, cậu là một thanh niên không biết chữ.
Nhớ lại năm 1999 khi tôi được giao nhiệm vụ mở một lớp xoá mù chữ tại bản Đèo Sặt - Đồng Hưu - Yên Thế - Bắc Giang, một bản có 90% là người dân tộc thiểu số với 70 hộ gia đình nhưng có tới 9 em từ độ tuổi 15 - 18 không biết chữ hoặc bỏ học tiểu học. Trong đó có cậu học viên này.
Em là người con trai thứ ba trong một gia đình người dân tộc Nùng có 6 người con đều là con trai. Vì em sinh ra lại là trai nên theo quan niệm của các cụ thì “tam nam bất phú”, thế là năm năm sau mẹ sinh tiếp - vẫn là em trai, ba năm sau nữa mẹ lại sinh em, lần này sinh đôi hai em trai liền. Nhà tám miệng ăn, hai anh học hết Tiểu học theo bố vào nương rẫy, còn cậu đang học lớp 3 phải nghỉ học ở nhà trông em . Dân trí thấp nên suy nghĩ đơn giản : “ Không học năm nay, thì sang năm, sang năm nữa học . Chưa biết chữ thì chưa chết, nhưng không có người trông em, mẹ không làm được thì không có cái cho vào mồm mới chết”. Vận động thế nào gia đình cũng không cho em đi học. Khi các em đã lớn không phải trông nữa thì cậu đã quá tuổi học ở Tiểu học, chữ cũng quên gần hết, lớn rồi đi học với trẻ con lại ngượng.
Lớp học Xoá mù chữ - Bổ túc tiểu học(dạy ghép)đã được mở ra ở ngay sân kho giữa bản, học viên đi học được cấp sách vở, giấy bút, địa phương quan tâm miễn không phải đi dân công , mỗi học viên được cấp 5 kg gạo/ 1 tháng. Nhờ có chính sách Nhà nước, cùng với sự cố gắng của bản thân, em đã học hết chương trình xoá mù chữ, học tiếp bổ túc Tiểu học, bổ túc Trung học cơ sở, vừa học chữ em vừa giúp bố lấy thuốc nam, bó chân tay cho người bị gãy xương, bị chẹo khớp theo phương thuốc cổ truyền từ đời ông nội. Thấy bố không có trình độ văn hoá, tuy có bài thuốc chữa xương khớp nhưng nhà vẫn nghèo chỉ mong được bữa cơm no, trời mưa được ngủ yên giấc, cậu quyết tâm học hết trung học Cơ Sở, rồi theo học trường Bồi dưỡng kiến thứcY học cổ trưyền tỉnh Bắc Giang. Do có phương thuốc gia truyền cùng với kiến thức Đông y hiện đại, sự tận tâm của người thầy thuốc nên cậu đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Tiếng lành đồn xa, nhiều người từ Thanh Hoá, Hà Nội, Quảng Ninh và nhiều nơi trong vùng đến lấy thuốc chữa bệnh.
Có thu nhập, cậu đầu tư cho 3 em ăn học hết cấp III, rồi vào học các trường nghề. Năm 2007, cậu lập gia đình với một cô giáo trường Mầm non của xã. Căn nhà này cậu mới xây ra mặt đường tỉnh lộ 242 để thuận lợi hơn trong cuộc sống và nghề nghiệp.
Lúc này bệnh nhân ra về đã vãn, chỉ còn hai cô trò, cậu vừa bắt mạch cho tôi vừa tâm sự:
Nếu ngày ấy không có lớp xoá mù chữ thì bây giờ không biết em thế nào, không biết chữ chắc không lấy được vợ cô nhỉ! Mà có khi vẫn ở căn nhà lụp xụp như xưa. Khi biết chữ, đọc được sách báo em mới biết
“Biết chữ cho cuộc sống tốt đẹp hơn”
Họ và tên: Nguyễn Thị Lan
Giáo viên trường tiểu học Đồng Hưu – Yên Thế - Bắc Giang
Điện thoại NR:0240 3531 046 , DĐ 0986 441720
======&=====
ĐỔI ĐỜI NHỜ BIẾT CHỮ
Cũng vì bệnh thoái hoá đốt sống mà tôi gặp lại cậu học viên học Xoá mù chữ- Bổ túc Tiểu học từ học 1999 – 2000 trong căn nhà mới xây, bên những tủ thuốc nam của em.
Ngôi nhà mới tuy chưa được hoành tráng lắm, nhưng bên trong có đầy đủ tiện nghi sinh hoạt của một đại gia: Ti vi, tủ lạnh, ghế bành , bếp ga, nồi cơm điện, giường lò so, chăn ga gối đệm…., ngoài hiên chiếc xe Wave màu đỏ còn thơm mùi sơn. Trong khi chờ đến lượt mình được bắt mạch khám bệnh, tôi xem tên những loại dược liệu được ghi bằng chữ viết tay dán trên tủ thuốc của em, hàng chữ mới ngay ngắn rõ ràng làm sao. Góc trên cùng bên phải tủ thuốc là một ô có cánh bằng kính trắng, bên trong để tấm bằng Sơ cấp Đông y do trường Bồi dưỡng kiến thứcY học cổ trưyền tỉnh Bắc Giang cấp và một chồng sách vở bìa đã cũ . Tôi tò mò nên hỏi mượn một cuốn vở ngồi đọc cho đỡ sốt ruột, đó là cuốn vở ghi các bài học mà em theo học ở trường đó.
Nhìn những dòng chữ như vậy khó có ai biết được cách đây mười năm, cậu là một thanh niên không biết chữ.
Nhớ lại năm 1999 khi tôi được giao nhiệm vụ mở một lớp xoá mù chữ tại bản Đèo Sặt - Đồng Hưu - Yên Thế - Bắc Giang, một bản có 90% là người dân tộc thiểu số với 70 hộ gia đình nhưng có tới 9 em từ độ tuổi 15 - 18 không biết chữ hoặc bỏ học tiểu học. Trong đó có cậu học viên này.
Em là người con trai thứ ba trong một gia đình người dân tộc Nùng có 6 người con đều là con trai. Vì em sinh ra lại là trai nên theo quan niệm của các cụ thì “tam nam bất phú”, thế là năm năm sau mẹ sinh tiếp - vẫn là em trai, ba năm sau nữa mẹ lại sinh em, lần này sinh đôi hai em trai liền. Nhà tám miệng ăn, hai anh học hết Tiểu học theo bố vào nương rẫy, còn cậu đang học lớp 3 phải nghỉ học ở nhà trông em . Dân trí thấp nên suy nghĩ đơn giản : “ Không học năm nay, thì sang năm, sang năm nữa học . Chưa biết chữ thì chưa chết, nhưng không có người trông em, mẹ không làm được thì không có cái cho vào mồm mới chết”. Vận động thế nào gia đình cũng không cho em đi học. Khi các em đã lớn không phải trông nữa thì cậu đã quá tuổi học ở Tiểu học, chữ cũng quên gần hết, lớn rồi đi học với trẻ con lại ngượng.
Lớp học Xoá mù chữ - Bổ túc tiểu học(dạy ghép)đã được mở ra ở ngay sân kho giữa bản, học viên đi học được cấp sách vở, giấy bút, địa phương quan tâm miễn không phải đi dân công , mỗi học viên được cấp 5 kg gạo/ 1 tháng. Nhờ có chính sách Nhà nước, cùng với sự cố gắng của bản thân, em đã học hết chương trình xoá mù chữ, học tiếp bổ túc Tiểu học, bổ túc Trung học cơ sở, vừa học chữ em vừa giúp bố lấy thuốc nam, bó chân tay cho người bị gãy xương, bị chẹo khớp theo phương thuốc cổ truyền từ đời ông nội. Thấy bố không có trình độ văn hoá, tuy có bài thuốc chữa xương khớp nhưng nhà vẫn nghèo chỉ mong được bữa cơm no, trời mưa được ngủ yên giấc, cậu quyết tâm học hết trung học Cơ Sở, rồi theo học trường Bồi dưỡng kiến thứcY học cổ trưyền tỉnh Bắc Giang. Do có phương thuốc gia truyền cùng với kiến thức Đông y hiện đại, sự tận tâm của người thầy thuốc nên cậu đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Tiếng lành đồn xa, nhiều người từ Thanh Hoá, Hà Nội, Quảng Ninh và nhiều nơi trong vùng đến lấy thuốc chữa bệnh.
Có thu nhập, cậu đầu tư cho 3 em ăn học hết cấp III, rồi vào học các trường nghề. Năm 2007, cậu lập gia đình với một cô giáo trường Mầm non của xã. Căn nhà này cậu mới xây ra mặt đường tỉnh lộ 242 để thuận lợi hơn trong cuộc sống và nghề nghiệp.
Lúc này bệnh nhân ra về đã vãn, chỉ còn hai cô trò, cậu vừa bắt mạch cho tôi vừa tâm sự:
Nếu ngày ấy không có lớp xoá mù chữ thì bây giờ không biết em thế nào, không biết chữ chắc không lấy được vợ cô nhỉ! Mà có khi vẫn ở căn nhà lụp xụp như xưa. Khi biết chữ, đọc được sách báo em mới biết
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Vi Hải Quý
Dung lượng: 14,18KB|
Lượt tài: 0
Loại file: zip
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)