Bài dự thi báo tường 20/10
Chia sẻ bởi Nguyễn Văn Lòng |
Ngày 24/10/2018 |
59
Chia sẻ tài liệu: Bài dự thi báo tường 20/10 thuộc Excel
Nội dung tài liệu:
BÀI DỰ THI BÁO TƯỜNG
Chủ điểm 20/10: Ngày phụ nữ Việt Nam
Mẹ tôi.
“ Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời. “
Đúng vậy! Trong cuộc đời mỗi con người, có mấy ai sinh ra mà không được hưởng tình yêu thương cao quý từ “Mẹ”. Nhớ lúc nhỏ, vào mỗi trưa hè nóng bức khiến tôi không thể nào ngủ được, thì mẹ tôi dường như ngồi kế bên tôi, nhẹ nhàng bàn tay quạt cho tôi ngủ, đưa tôi vào “những giấc mơ thần tiên”, trong giấc ngủ say mơ màng.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người mà tôi luôn quan tâm, yêu thương nhất trên cõi đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng : “Mẹ tôi không đẹp, không đẹp vì nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt lonh lanh như những bà mẹ khác mà chỉ có một khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, cùng nếp nhăn của cái tuổi gần 40 của bao âu lo trong đời in hằng trên khóe mắt. Nhưng bố tôi lại bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn và tháo vắt lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc, có những lúc tôi cũng nghĩ vậy, nhưng khi ngồi bên mẹ, tôi lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn và có cảm giác lâng lâng khó tả, dường như là đã có một tình yêu thương mãnh liệt từ bàn tay mẹ truyền vào sâu trong trái tim tôi, ánh mắt, giọng nói dịu dàng và nụ cười trìu mến. Từ nhỏ đến lớn tôi đã nhận được tình yêu vô hạn và không có gì hơn thế cả. Thấy thương mẹ hơn. Trong lòng tôi lúc này có các cảm giác như khó tả. Càng nói, tôi lại càng thấy buồn vui lẫn lộn. Thấy hối hận vì cái ngày mình làm mẹ phải khó và lo lắng. Tôi nhớ có một việc mà tôi thấy là lẫn lộn, bị bạn bè rủ rê đi kiếm việc làm, dẫu biết mẹ rất buồn. Khi không thấy tôi trở về, tôi đâu ngờ là những ngày qua mà tôi bỏ đi, mẹ tôi phải bỏ công ăn việc làm để mà đi tìm tôi, ngày qua ngày, khi làm trong xưởng, tôi cảm thấy rất nhớ nhà và nhớ cha mẹ. Quyết định của tôi là về nhà lại, trên xe về, lòng tôi thấy rất hồi hộp và bồn chồn lo sợ khi mà tôi trở về thì không biết bố mẹ sẽ nhìn tôi như thế nào. Chắc tôi không đủ can đảm để đối diện với bố mẹ mình. Chắc là khi tôi vùa bước vào nhà thì mẹ sẽ lôi tôi vào mà đánh đòn. Không hiểu sao những câu hỏi đó cứ in trong đầu tôi mãi không thể nào thoát ra được. Khi đến nhà, tôi cứ tưởng mẹ sẽ không coi tôi là con mẹ nũa, nào ngờ đâu khi nhìn thấy tôi trở về, mẹ vừa khóc vừa cười vừa giận nữa. Mẹ vội vàng ôm choàng lấy tôi và sờ vào khắc người tôi, và hỏi bằng giọng lo lắng, mẹ bảo “Mấy bữa giờ con sống ở đâu, ăn uống như thế nào, con có ăn uống đầy đủ không, có đau ốm gì không”. Mẹ cứ hỏi han, lo lắng của mẹ, tôi càng thấy xấu hổ và hối hận lắm. Sao tự nhiên khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay, tôi muốn òa lên cùng với mẹ. Nhưng tôi cố kiềm nén lại không để nước mắt trào ra. Để xứng đáng là con trai của mẹ. Và ngay lúc này đây, tôi mới biết được được tình yêu thương vô vàn của một người mẹ dành cho tôi và không có gì đem ra để so sánh được. Đêm đến, tôi không ngủ được, tôi cứ lăn qua lăn lại, tôi cảm thấy mình đã sai và dường như lỗi sai này không thể nào mà mình quân được. Nó sẽ đeo mãi tôi cho đến cái ngày mà tôi trưởng thành.
Mẹ ơi! Con sẽ cố gắng học tập con hứa sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa. Và con sẽ luôn mãi ghi nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ đã giành cho con.
Chủ điểm 20/10: Ngày phụ nữ Việt Nam
Mẹ tôi.
“ Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời. “
Đúng vậy! Trong cuộc đời mỗi con người, có mấy ai sinh ra mà không được hưởng tình yêu thương cao quý từ “Mẹ”. Nhớ lúc nhỏ, vào mỗi trưa hè nóng bức khiến tôi không thể nào ngủ được, thì mẹ tôi dường như ngồi kế bên tôi, nhẹ nhàng bàn tay quạt cho tôi ngủ, đưa tôi vào “những giấc mơ thần tiên”, trong giấc ngủ say mơ màng.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người mà tôi luôn quan tâm, yêu thương nhất trên cõi đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng : “Mẹ tôi không đẹp, không đẹp vì nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt lonh lanh như những bà mẹ khác mà chỉ có một khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, cùng nếp nhăn của cái tuổi gần 40 của bao âu lo trong đời in hằng trên khóe mắt. Nhưng bố tôi lại bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn và tháo vắt lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc, có những lúc tôi cũng nghĩ vậy, nhưng khi ngồi bên mẹ, tôi lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn và có cảm giác lâng lâng khó tả, dường như là đã có một tình yêu thương mãnh liệt từ bàn tay mẹ truyền vào sâu trong trái tim tôi, ánh mắt, giọng nói dịu dàng và nụ cười trìu mến. Từ nhỏ đến lớn tôi đã nhận được tình yêu vô hạn và không có gì hơn thế cả. Thấy thương mẹ hơn. Trong lòng tôi lúc này có các cảm giác như khó tả. Càng nói, tôi lại càng thấy buồn vui lẫn lộn. Thấy hối hận vì cái ngày mình làm mẹ phải khó và lo lắng. Tôi nhớ có một việc mà tôi thấy là lẫn lộn, bị bạn bè rủ rê đi kiếm việc làm, dẫu biết mẹ rất buồn. Khi không thấy tôi trở về, tôi đâu ngờ là những ngày qua mà tôi bỏ đi, mẹ tôi phải bỏ công ăn việc làm để mà đi tìm tôi, ngày qua ngày, khi làm trong xưởng, tôi cảm thấy rất nhớ nhà và nhớ cha mẹ. Quyết định của tôi là về nhà lại, trên xe về, lòng tôi thấy rất hồi hộp và bồn chồn lo sợ khi mà tôi trở về thì không biết bố mẹ sẽ nhìn tôi như thế nào. Chắc tôi không đủ can đảm để đối diện với bố mẹ mình. Chắc là khi tôi vùa bước vào nhà thì mẹ sẽ lôi tôi vào mà đánh đòn. Không hiểu sao những câu hỏi đó cứ in trong đầu tôi mãi không thể nào thoát ra được. Khi đến nhà, tôi cứ tưởng mẹ sẽ không coi tôi là con mẹ nũa, nào ngờ đâu khi nhìn thấy tôi trở về, mẹ vừa khóc vừa cười vừa giận nữa. Mẹ vội vàng ôm choàng lấy tôi và sờ vào khắc người tôi, và hỏi bằng giọng lo lắng, mẹ bảo “Mấy bữa giờ con sống ở đâu, ăn uống như thế nào, con có ăn uống đầy đủ không, có đau ốm gì không”. Mẹ cứ hỏi han, lo lắng của mẹ, tôi càng thấy xấu hổ và hối hận lắm. Sao tự nhiên khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay, tôi muốn òa lên cùng với mẹ. Nhưng tôi cố kiềm nén lại không để nước mắt trào ra. Để xứng đáng là con trai của mẹ. Và ngay lúc này đây, tôi mới biết được được tình yêu thương vô vàn của một người mẹ dành cho tôi và không có gì đem ra để so sánh được. Đêm đến, tôi không ngủ được, tôi cứ lăn qua lăn lại, tôi cảm thấy mình đã sai và dường như lỗi sai này không thể nào mà mình quân được. Nó sẽ đeo mãi tôi cho đến cái ngày mà tôi trưởng thành.
Mẹ ơi! Con sẽ cố gắng học tập con hứa sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa. Và con sẽ luôn mãi ghi nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ đã giành cho con.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Văn Lòng
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)