Bài 2. Mạng thông tin toàn cầu Internet
Chia sẻ bởi Trần Huyền Trang |
Ngày 06/11/2018 |
35
Chia sẻ tài liệu: Bài 2. Mạng thông tin toàn cầu Internet thuộc Tin học 9
Nội dung tài liệu:
cô tuyệt vời đến như thế! Phải chăng trong cô là cả một biển trời tình yêu thương và tấm lòng nhân hậu, tương thân tương ái, sẵn sàng mở rộng vòng tay để bảo vệ “đàn con” thương yêu, mở trái tim mình để bao xúc cảm quyện hòa trong từng nhịp đập? Có lẽ nào từ lâu, cô đã luôn tự xem mình là người thầy, người “má” yêu quý của bao thế hệ học sinh trường Phú Nhuận, luôn sát cánh bên chúng tôi trong mọi hoàn cảnh? Câu trả lời chỉ có chúng ta, những học sinh đã, đang và sẽ gắn bó với mái trường Phú Nhuận thân yêu mới có thể hiểu được, có thể cảm nhận hết tấm lòng cao cả ấy.
Cô ơi! Cho phép con cũng được gọi cô là “má của con”, cô nhé! Dẫu còn ít có dịp tiếp xúc với cô nhưng trong trái tim con cũng như hàng nghìn thế hệ học sinh Phú Nhuận, hình ảnh cô vẫn sẽ mãi luôn đẹp đẽ và sống động, sẽ mãi khắc sâu trong tiềm thức của chúng con không chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ, kính trọng mà còn là sự thán phục và biết ơn sâu sắc đối với cô. Nghề giáo là một thiên chức, và thầy cô là những người được tin tưởng giao phó sứ mệnh đưa học sinh thân yêu của mình tới bến bờ tri thức của nhân loại. Ý thức được điều đó, chúng con sẽ luôn cố gắng học tập và rèn luyện đạo đức thật tốt, phấn đấu là con ngoan, trò giỏi, là công dân có ích cho xã hội và còn là “những đứa con thân yêu” của cô nữa, cô nhé! Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam (20/11), con chúc cô luôn mạnh khỏe, thành công trong công việc, hạnh phúc bên gia đình, người thân và “đàn con” Phú Nhuận. Cô ơi! Cô sẽ mãi luôn ở trong tâm trí của chúng con. Xin chân thành cảm ơn cô – “cô giáo tôi”…
Bài dự thi của em Hoàng Vũ Minh Thư lớp 12A4, đoạt giải nhất trong cuộc thi
DẤU ẤN NĂM CUỐI
Tôi dắt xe đạp ra khỏi nhà với tâm trạng háo hức và thoải mái, sẵn sàng cho một khởi đầu mới - khởi đầu năm học 12. Dù đã là năm cuối của quãng đời học sinh nhưng cái cảm giác hồi hộp, tò mò không biết giáo viên chủ nhiệm của mình như thế nào vẫn mới như hôm nào. Một người bạn của tôi từng đùa: "Hai ngày tuyệt vời nhất của một năm học là ngày kết thúc và ngày bắt đầu." Đúng đấy chứ, ngày bắt đầu là ngày bao cảm xúc dâng trào, bao hi vọng, bao ấp ủ, bao dự định cho một năm học tốt đẹp. Theo dự đoán và đồn đại thì giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi năm nay là cô Liễu dạy Anh văn. Có lẽ tôi từng gặp cô một hay hai lần trong trường, nhưng chưa được học cô ngày nào. Thế là, tôi lại ngồi đoán già đoán non. Tiếng trống vào lớp vang lên, làm đứt mạch dòng suy tưởng của tôi. Cô bước vào lớp, với khuôn mặt khá nghiêm nghị., lòng tôi thoáng chút lo lắng. Sau một vài thủ tục nhỏ quen thuộc như điểm danh lớp, cô đã làm tôi khá bất ngờ khi cho phép cả lớp được chọn chỗ ngồi mình thích. Đây là lần đầu tiên trong suốt quãng đời học sinh 12 năm của tôi khi một giáo viên chủ nhiệm cho học sinh được ngồi theo ý thích. Ấn tượng ban đầu về sự nghiêm nghị của cô ngay lập tức tan biến. Trong bụng tôi thầm reo phấn khích lẫn thích thú. Chao ôi, cô thật tâm lí! Thế rồi sau tuần khởi động đầu tiên chúng tôi cũng bắt đầu vào chương trình học hè. Đến tiết của cô, cô bước vào lớp, vẫn với khuôn mặt nghiêm nghị ấy. Hôm ấy cô có hai tiết và có giờ ra chơi ngắn ở giữa. Giờ chơi, lũ bạn tôi kéo nhau đi đóng tiền. Hồi trước phòng thu ngân ở trên tầng ba, mà chúng tôi lại học ở tầng một. Vừa bước đến nơi, chúng tôi tiu nghỉu khi nhìn thấy đông nghẹt học sinh đang xếp hàng. Hai ba đứa trong lũ chúng tôi quyết định bỏ cuộc đi về lớp. Những đứa "dai" hơn, trong đó có tôi, thì đứng lòng vòng hành lan chơi và chờ. Lúc đám học sinh đóng tiền thưa đi cũng là lúc trống điểm hết giờ chơi vang lên. Chúng tôi vội đóng tiền xong rồi chạy xuống. Một chút lười biếng do dư âm mùa hè, chúng tôi không về lớp ngay mà đi vòng qua căn tin. Tôi mua bánh, còn hai đứa bạn tôi mua nước. Cả ba đứa hí ha hí hửng trở về lớp, chuẩn bị trước cái lí do "chờ đóng tiền nên vào lớp trễ". Chúng tôi có ngờ đâu là lớp tôi có cửa sổ thông ra căn tin, và nhất cử nhất động của chúng tôi
Cô ơi! Cho phép con cũng được gọi cô là “má của con”, cô nhé! Dẫu còn ít có dịp tiếp xúc với cô nhưng trong trái tim con cũng như hàng nghìn thế hệ học sinh Phú Nhuận, hình ảnh cô vẫn sẽ mãi luôn đẹp đẽ và sống động, sẽ mãi khắc sâu trong tiềm thức của chúng con không chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ, kính trọng mà còn là sự thán phục và biết ơn sâu sắc đối với cô. Nghề giáo là một thiên chức, và thầy cô là những người được tin tưởng giao phó sứ mệnh đưa học sinh thân yêu của mình tới bến bờ tri thức của nhân loại. Ý thức được điều đó, chúng con sẽ luôn cố gắng học tập và rèn luyện đạo đức thật tốt, phấn đấu là con ngoan, trò giỏi, là công dân có ích cho xã hội và còn là “những đứa con thân yêu” của cô nữa, cô nhé! Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam (20/11), con chúc cô luôn mạnh khỏe, thành công trong công việc, hạnh phúc bên gia đình, người thân và “đàn con” Phú Nhuận. Cô ơi! Cô sẽ mãi luôn ở trong tâm trí của chúng con. Xin chân thành cảm ơn cô – “cô giáo tôi”…
Bài dự thi của em Hoàng Vũ Minh Thư lớp 12A4, đoạt giải nhất trong cuộc thi
DẤU ẤN NĂM CUỐI
Tôi dắt xe đạp ra khỏi nhà với tâm trạng háo hức và thoải mái, sẵn sàng cho một khởi đầu mới - khởi đầu năm học 12. Dù đã là năm cuối của quãng đời học sinh nhưng cái cảm giác hồi hộp, tò mò không biết giáo viên chủ nhiệm của mình như thế nào vẫn mới như hôm nào. Một người bạn của tôi từng đùa: "Hai ngày tuyệt vời nhất của một năm học là ngày kết thúc và ngày bắt đầu." Đúng đấy chứ, ngày bắt đầu là ngày bao cảm xúc dâng trào, bao hi vọng, bao ấp ủ, bao dự định cho một năm học tốt đẹp. Theo dự đoán và đồn đại thì giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi năm nay là cô Liễu dạy Anh văn. Có lẽ tôi từng gặp cô một hay hai lần trong trường, nhưng chưa được học cô ngày nào. Thế là, tôi lại ngồi đoán già đoán non. Tiếng trống vào lớp vang lên, làm đứt mạch dòng suy tưởng của tôi. Cô bước vào lớp, với khuôn mặt khá nghiêm nghị., lòng tôi thoáng chút lo lắng. Sau một vài thủ tục nhỏ quen thuộc như điểm danh lớp, cô đã làm tôi khá bất ngờ khi cho phép cả lớp được chọn chỗ ngồi mình thích. Đây là lần đầu tiên trong suốt quãng đời học sinh 12 năm của tôi khi một giáo viên chủ nhiệm cho học sinh được ngồi theo ý thích. Ấn tượng ban đầu về sự nghiêm nghị của cô ngay lập tức tan biến. Trong bụng tôi thầm reo phấn khích lẫn thích thú. Chao ôi, cô thật tâm lí! Thế rồi sau tuần khởi động đầu tiên chúng tôi cũng bắt đầu vào chương trình học hè. Đến tiết của cô, cô bước vào lớp, vẫn với khuôn mặt nghiêm nghị ấy. Hôm ấy cô có hai tiết và có giờ ra chơi ngắn ở giữa. Giờ chơi, lũ bạn tôi kéo nhau đi đóng tiền. Hồi trước phòng thu ngân ở trên tầng ba, mà chúng tôi lại học ở tầng một. Vừa bước đến nơi, chúng tôi tiu nghỉu khi nhìn thấy đông nghẹt học sinh đang xếp hàng. Hai ba đứa trong lũ chúng tôi quyết định bỏ cuộc đi về lớp. Những đứa "dai" hơn, trong đó có tôi, thì đứng lòng vòng hành lan chơi và chờ. Lúc đám học sinh đóng tiền thưa đi cũng là lúc trống điểm hết giờ chơi vang lên. Chúng tôi vội đóng tiền xong rồi chạy xuống. Một chút lười biếng do dư âm mùa hè, chúng tôi không về lớp ngay mà đi vòng qua căn tin. Tôi mua bánh, còn hai đứa bạn tôi mua nước. Cả ba đứa hí ha hí hửng trở về lớp, chuẩn bị trước cái lí do "chờ đóng tiền nên vào lớp trễ". Chúng tôi có ngờ đâu là lớp tôi có cửa sổ thông ra căn tin, và nhất cử nhất động của chúng tôi
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Huyền Trang
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)