12 truyen ke (tiep)
Chia sẻ bởi Nguyễn Thị Nhàn |
Ngày 08/10/2018 |
44
Chia sẻ tài liệu: 12 truyen ke (tiep) thuộc Tập đọc 1
Nội dung tài liệu:
RÙA VÀ THỎ
1. Trời mùa thu mát mẻ. Trên bờ sông, một con rùa đang ra sức tập chạy.
Một con thỏ trông thấy liền mỉa mai Rùa
Chậm như sên mà cũng đòi tập chạy à?
2. Rùa đáp:
- Anh đừng giễu tôi! Anh với tôi thử chạy thi coi ai hơn?
Thỏ vênh mặt nhận lời Rùa và nghĩ: anh chàng chậm như sên này mà cũng đòi thi với ta thì hắn thua là cái chắc!
3. Rùa biết mình chậm chạp nên cố chạy hết sức và không nghỉ chút nào. Thỏ nhìn theo mỉm cười. Nó nghĩ: Ta chưa cần chạy vội, đợi rùa gần tới đích, ta phóng cũng vừa. Nó nhởn nhơ trên đường ngắm trời, ngắm mây, chơi với hoa đùa với bướm.
4. Tin vào tài chạy nhanh của mình Thỏ nghĩ bụng: ta nghỉ lưng một chút đã, còn kịp chán! Nằm trên thảm cỏ êm ái, Thỏ ngủ quên lúc nào không hay.
Trong lúc ấy, Rùa vẫn mải miết chạy về cột đích. Thỏ choàng tỉnh dậy thì Rùa đã tới đích và thắng cuộc.
CÔ BÉ TRÙM KHĂN ĐỎ
1. Ngày xưa, có một cô bé có chiếc khăn đỏ, bé thích lắm, đi đâu cũng lấy trùm đầu, nên có tên gọi là Khăn Đỏ. Một hôm, bà Khăn Đỏ bị ốm. Mẹ bảo em đi mang bánh đi biếu bà. Mẹ dặn:
- Con đến thẳng nhà bà, đừng la cà dọc đường nhé.
Khăn Đỏ vâng dạ, chào mẹ rồi đem giỏ bánh đến nhà bà.
2. Giữa đường, gặp Chó Sói không biết là Sói độc ác, em thật thà kể chuyện đem bánh đến biếu bà và vô tình nói cả chỗ ở của bà. Sói ngon ngọt nói:
- Trong rừng đang vui lắm, có nhiều hoa đẹp, có cả chim nữa. Vội gì, cháu hãy vào đó mà ngắm cảnh.
Nghe lời Sói, Khăn Đỏ rẽ vào rừng, mải mê ngắm hoa, bắt bướm.
3. Sói đến nhà bà của Khăn Đỏ. Nó vào nhà, nuốt chửng bà cụ. Sau đó, nó đội mũ của bà, nằm lên giường, rồi đắp chăn lại, chờ.
Khăn Đỏ tới, thấy dáng hình kì lạ nằm trên giường bà, bèn hỏi:
- Bà ơi! Sao tai bà to thế?
Sói giả giọng bà đáp lại:
- Tai bà to để nghe cháu rõ hơn!
- Bà ơi! Sao tay bà to thế?
- Để bà ôm cháu chặt hơn!
- Bà ơi! Sao mồm bà to thế?
- Để ăn thịt cháu dễ hơn!
Nói rồi Sói nuốt chửng luôn Khăn Đỏ. Xong đâu đấy, Sói ta ngủ lại ngay trên giường bà.
4. Ngay sau lúc hai bà cháu Khăn Đỏ bị Sói nuốt chửng, bác thợ săn ghé vào thăm bà.
Thấy Sói nằm ngủ trên giường, bác giơ súng lên định bắn, nhưng thấy cái bụng căng phồng của Sói động đậy, bác lấy dao rạch bụng nó. Hai bà cháu lần lượt chui ra, Sói giãy giụa chết.
Hai bà cháu thoát chết, cảm ơn bác thợ săn thật nhiều.
Khăn Đỏ ân hận lắm và nghĩ rằng: từ nay mình phải vâng lời mẹ, phải đi đến nơi, về đến chốn, không được la cà dọc đường.
TRÍ KHÔN
1. Một hôm, Hổ ra cạnh rừng chơi. Nó thấy người và trâu đang cày ruộng.
Con trâu to lớn, khỏe mạnh đang rạp mình kéo cày, ngoan ngoãn chịu cho người điều khiển.
Hổ lấy làm lạ lắm.
2. Hổ liền tới hỏi Trâu:
- Này anh Trâu! Anh to lớn nhường ấy sao lại chịu kéo cày cho người?
Trâu đáp:
- Người tuy bé thật, nhưng người có trí khôn.
3. Hổ không hiểu trí khôn là cái gì, liền đến hỏi Người:
- Này Người, Trâu kia bảo ta là nhà ngươi có trí khôn. Trí khôn đâu, cho ta xem!
Người đáp :
- Trí khôn ta để ở nhà.
Hổ năn nỉ :
Người về lấy nó mang ra đây cho ta xem đi!
Người nông dân nói :
- Ta về Hổ ăn mất Trâu của ta thì sao ? Nếu thuận cho ta trói lại, ta sẽ về lấy cho xem.
4. Hổ muốn xem trí khôn nên chịu để cho Người trói vào cây. Trói xong, Người bảo :
- Ngươi sẽ được thấy trí khôn của ta !
Nói rồi, Người chất một đống rơm xung quanh Hổ, châm lửa đốt. Lửa cháy ngùn ngụt. Hổ khiếp sợ, vùng vẫy. Dây trói cháy rồi đứt. Hổ thoát nạn, chạy một mạch vào rừng. Cũng từ đó, bộ lông hổ có vằn đen.
SƯ
1. Trời mùa thu mát mẻ. Trên bờ sông, một con rùa đang ra sức tập chạy.
Một con thỏ trông thấy liền mỉa mai Rùa
Chậm như sên mà cũng đòi tập chạy à?
2. Rùa đáp:
- Anh đừng giễu tôi! Anh với tôi thử chạy thi coi ai hơn?
Thỏ vênh mặt nhận lời Rùa và nghĩ: anh chàng chậm như sên này mà cũng đòi thi với ta thì hắn thua là cái chắc!
3. Rùa biết mình chậm chạp nên cố chạy hết sức và không nghỉ chút nào. Thỏ nhìn theo mỉm cười. Nó nghĩ: Ta chưa cần chạy vội, đợi rùa gần tới đích, ta phóng cũng vừa. Nó nhởn nhơ trên đường ngắm trời, ngắm mây, chơi với hoa đùa với bướm.
4. Tin vào tài chạy nhanh của mình Thỏ nghĩ bụng: ta nghỉ lưng một chút đã, còn kịp chán! Nằm trên thảm cỏ êm ái, Thỏ ngủ quên lúc nào không hay.
Trong lúc ấy, Rùa vẫn mải miết chạy về cột đích. Thỏ choàng tỉnh dậy thì Rùa đã tới đích và thắng cuộc.
CÔ BÉ TRÙM KHĂN ĐỎ
1. Ngày xưa, có một cô bé có chiếc khăn đỏ, bé thích lắm, đi đâu cũng lấy trùm đầu, nên có tên gọi là Khăn Đỏ. Một hôm, bà Khăn Đỏ bị ốm. Mẹ bảo em đi mang bánh đi biếu bà. Mẹ dặn:
- Con đến thẳng nhà bà, đừng la cà dọc đường nhé.
Khăn Đỏ vâng dạ, chào mẹ rồi đem giỏ bánh đến nhà bà.
2. Giữa đường, gặp Chó Sói không biết là Sói độc ác, em thật thà kể chuyện đem bánh đến biếu bà và vô tình nói cả chỗ ở của bà. Sói ngon ngọt nói:
- Trong rừng đang vui lắm, có nhiều hoa đẹp, có cả chim nữa. Vội gì, cháu hãy vào đó mà ngắm cảnh.
Nghe lời Sói, Khăn Đỏ rẽ vào rừng, mải mê ngắm hoa, bắt bướm.
3. Sói đến nhà bà của Khăn Đỏ. Nó vào nhà, nuốt chửng bà cụ. Sau đó, nó đội mũ của bà, nằm lên giường, rồi đắp chăn lại, chờ.
Khăn Đỏ tới, thấy dáng hình kì lạ nằm trên giường bà, bèn hỏi:
- Bà ơi! Sao tai bà to thế?
Sói giả giọng bà đáp lại:
- Tai bà to để nghe cháu rõ hơn!
- Bà ơi! Sao tay bà to thế?
- Để bà ôm cháu chặt hơn!
- Bà ơi! Sao mồm bà to thế?
- Để ăn thịt cháu dễ hơn!
Nói rồi Sói nuốt chửng luôn Khăn Đỏ. Xong đâu đấy, Sói ta ngủ lại ngay trên giường bà.
4. Ngay sau lúc hai bà cháu Khăn Đỏ bị Sói nuốt chửng, bác thợ săn ghé vào thăm bà.
Thấy Sói nằm ngủ trên giường, bác giơ súng lên định bắn, nhưng thấy cái bụng căng phồng của Sói động đậy, bác lấy dao rạch bụng nó. Hai bà cháu lần lượt chui ra, Sói giãy giụa chết.
Hai bà cháu thoát chết, cảm ơn bác thợ săn thật nhiều.
Khăn Đỏ ân hận lắm và nghĩ rằng: từ nay mình phải vâng lời mẹ, phải đi đến nơi, về đến chốn, không được la cà dọc đường.
TRÍ KHÔN
1. Một hôm, Hổ ra cạnh rừng chơi. Nó thấy người và trâu đang cày ruộng.
Con trâu to lớn, khỏe mạnh đang rạp mình kéo cày, ngoan ngoãn chịu cho người điều khiển.
Hổ lấy làm lạ lắm.
2. Hổ liền tới hỏi Trâu:
- Này anh Trâu! Anh to lớn nhường ấy sao lại chịu kéo cày cho người?
Trâu đáp:
- Người tuy bé thật, nhưng người có trí khôn.
3. Hổ không hiểu trí khôn là cái gì, liền đến hỏi Người:
- Này Người, Trâu kia bảo ta là nhà ngươi có trí khôn. Trí khôn đâu, cho ta xem!
Người đáp :
- Trí khôn ta để ở nhà.
Hổ năn nỉ :
Người về lấy nó mang ra đây cho ta xem đi!
Người nông dân nói :
- Ta về Hổ ăn mất Trâu của ta thì sao ? Nếu thuận cho ta trói lại, ta sẽ về lấy cho xem.
4. Hổ muốn xem trí khôn nên chịu để cho Người trói vào cây. Trói xong, Người bảo :
- Ngươi sẽ được thấy trí khôn của ta !
Nói rồi, Người chất một đống rơm xung quanh Hổ, châm lửa đốt. Lửa cháy ngùn ngụt. Hổ khiếp sợ, vùng vẫy. Dây trói cháy rồi đứt. Hổ thoát nạn, chạy một mạch vào rừng. Cũng từ đó, bộ lông hổ có vằn đen.
SƯ
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Thị Nhàn
Dung lượng: 68,50KB|
Lượt tài: 1
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)